Yêu Giả Vi Vương

Chương 702: Tâm như bàn thạch



Tiêu Lãng đối mặt với một lần lựa chọn quan trọng nhất trong cuộc đời. Mà giờ phút này linh hồn của hắn lại không thuần khiết. Nói cách khác, giờ phút này suy nghĩ trong linh hồn hắn cũng không phải là bản tâm của hắn!

Như vậy cũng chẳng khác nào một nữ tử bảo thủ hết sức thuần khiết, giờ phút này bị mấy nam tử vây quanh, lựa chọn hoặc là tự sát, hoặc là bị mấy nam tử này cường bạo! Hơn nữa, hiện tại nữ tử này còn bị người hạ xuân dược mạnh nhất, thần trí đang mơ hồ...

Tình huống như thế đổi lại là bất kỳ một người nào, cũng sẽ cảm thấy vô cùng bối rối.

Chết bất kỳ ai cũng không muốn. Dù sao chết, ấn ký linh hồn của mình hoàn toàn biến mất ở trong thế giới này. Hơn nữa theo bản năng của mỗi con người cũng sẽ không muốn chết. Trốn vào thiên đạo vô tình, điều này Tiêu Lãng càng không muốn. Bởi vì như vậy thật ra không khác gì chết, bản tâm của mình lạc lối, hắn không còn là chính bản thân hắn nữa. Như vậy sống sót còn có ý nghĩa gì?

- Giết bốn người trước mắt, ngươi lập tức có thể vượt qua tâm ma, chiến kỹ Thiên Ma cũng có thể đạt được ngũ trọng. Tiếp tục luyện hóa huyền thạch, thực lực của ngươi sẽ đạt được Nhân Hoàng đỉnh phong. Dựa vào Liệt Thần Thủ, ngươi cũng có thể đánh lén giết chết Thiên Đế. Còn có thể tiếp tục tu luyện thiên đạo vô tình, tiến vào thiên đạo vô tình nhị trọng! Thiên đạo vô tình là thiên đạo vô cùng cường đại. Chỉ cần cảm ngộ đến ngũ trọng, ngươi có thể đạt được tu vi Đại Đế, nhất thống Thiên Châu hiệu lệnh thiên hạ không ai dám không theo. Bảo vật, quyền thế, mỹ nữ, huyền thạch, cái gì cần có đều có tùy ý tiêu xài! Tiêu gia ở trong tay ngươi cũng sẽ phát dương quang đại...

Trong linh hồn đột nhiên xuất hiện một ý niệm, khiến mắt Tiêu Lãng lại đỏ them mấy phần. Ý niệm vô tình trong đầu bắt đầu dụ dỗ Tiêu Lãng bảo hắn động thủ. Mà một khi Tiêu Lãng giết chết người mình thương yêu nhất, ý niệm hữu tình trong đầu hắn sẽ bị đánh nát tất cả, hoàn toàn trốn vào bên trong thiên đạo vô tình.

- A, a, a!

Cái bóng linh hồn của Tiêu Lãng bắn tới, sắc mặt dữ tợn, thiết quyền trong tay cắt phá trời cao đánh vê phía đầu Nhã phu nhân đang đứng phía trước.

Sắc mặt Nhã phu nhân bình tĩnh nhìn hắn, đầy nhu tình yêu thương. Tiêu Lãng nhìn thấy khuôn mặt đầy mị hoặc này, thân thể đột nhiên run lên. Thiết quyền cực lớn dừng lại ở giữa không trung.

- Ta tên là Liễu Nhã, là một quả phụ. Người trẻ tuổi, không biết Liễu Nhã có vinh hạnh mơi ngươi uống một chén hay không?

- Cửa lớn nhà ta bất cứ lúc nào cũng rộng mở vì công tử, công tử Tiêu Lãng!

- Tiêu Lãng, ngươi đã thắng! Ta chơi chỉ thua ngươi. Ta chịu thua. Ta vị vây hãm. Ta thừa nhận... Ta yêu ngươi rồi! Không cần quan tâm ngươi nhìn ta thế nào, có yêu thương ta hay không, ta nghĩ ta có phải đã yêu một người quyền lực hay không?

- Tiêu Lãng, có lẽ ngươi không biết, trên người ngươi có loại khí chất đặt biệt, một loại khí chất có thể làm cho nữ nhân mê mẩn. Chỉ có điều loại nam nhân như ngươi, nhất định không có nữ nhân nào có thể thường xuyên ở bên ngươi. Có lẽ yêu ngươi là một sai lầm. Chỉ có điều ta tình nguyện mắc thêm sai lầm nữa!

- Nam nhân của ta sắp đi, ta làm sao ngủ được?

-...

Trong nháy mắt này, trong đầu Tiêu Lãng hồi tưởng lại vô số hình ảnh, từ khi hắn quen biết với Nhã phu nhân, sau khi Nhã phu nhân không ngừng mê hoặc hắn, khi ở Dược Vương thành, Liễu Nhã việc nghĩa chẳng từ nan lên núi cứu hắn. Tại Hỏa Phượng thành nàng biểu lộ chân tình đối với hắn. Hai người còn có một đêm triền miên. Nàng giống như một con mèo nằm cuộn tròn trong lòng Tiêu Lãng...

- Không, không!

Tiêu Lãng lặng lẽ gào hét. Cho dù giờ phút này hắn hiểu hết sức rõ ràng, nữ tử trước mắt này không phải là Nhã phu nhân, chỉ là một oán linh biến thành, cho dù linh hồn của hắn bị ý niệm giết chóc và ý niệm vô tình tập kích, nhưng hắn vẫn không hạ thủ được. Bởi vì nữ tử này là một trong những người hắn yêu nhất.

Ánh mắt hắn lại chuyển sang Âu Dương Lãnh Yên ở bên cạnh, nhưng hắn càng hạ thủ không được. Ở ngoài Thanh Mộc Thành, Âu Dương Lãnh Yên đến cứu hắn, hắn lại xâm chiếm thân thể của nàng. Ở Bắc Minh, nàng lại cứu hắn một mạng. Hai người một đường ân ái triền miên. Tuy rằng Âu Dương Lãnh Yên không nói gì, nhưng Tiêu Lãng có thể cảm nhận được trong nội tâm nàng có tình yêu mãnh liệt đối với hắn.

Ánh mắt hắn chuyển hướng sang Đông Phương Hồng Đậu bên cạnh, trong lòng đột nhiên mềm đi. Hồng Đậu là cô nương tốt, cũng là nữ tử đầu tiên hắn toàn tâm toàn ý yêu thương. Hắn và Đông Phương Hồng Đậu có quá nhiều kỷ niệm. Vì Đông Phương Hồng Đậu, hắn có thể tàn sát ngàn vạn người. Vì Đông Phương Hồng Đậu hắn liều lĩnh, bởi vì đây là một nữ tử đáng để hắn vứt bỏ thế giới và tính mạng của mình...

Cuối cùng hắn nhìn Tiêu Thanh Y, hắn càng thêm đau khổ. Cái bóng linh hồn của hắn không thể rơi lệ, nhưng hắn lại cảm giác lệ đã rơi đầy mặt.

Nếu như nói trên thế giới này người yêu thương hắn nhất, chỉ sợ chính là Tiêu Thanh Y. Ở trong lòng hắn, Tiêu Thanh Y cũng không phải là cô cô của hắn, mà là mẫu thân của hắn, sư phụ của hắn, bằng hữu của hắn. Hắn nợ Tiêu Thanh Y quá nhiều, cả đời cũng không trả hết. Bảo hắn có chút sát ý nào đối với Tiêu Thanh Y, hắn cảm giác mình không bằng cầm thú...

- Không! Ta không cần, ta không thể. Ta tình nguyện chết, cũng sẽ không tổn thương các nàng!

Cái bóng linh hồn của Tiêu Lãng không ngừng la hét trên không trung. Vẻ mặt hắn vô cùng đau khổ. Ánh mắt hắn không còn huyết hồng, trái lại cực kỳ kiên định.

Đúng vậy!

Chấp niệm ở nơi sâu nhất trong linh hồn hắn trong nháy mắt khiến hắn đã quyết định, hắn tình nguyện chết đi, cũng không giết chết bốn người trước mắt! Cho dù hắn biết bốn người trước mắt đều là oán niệm biến thành, cảnh tượng trước mắt đều ảo cảnh, đều là giả, nhưng hắn biết rõ, nếu như hắn thật sự động thủ, hắn giết chết không phải là đám người Đông Phương Hồng Đậu, cũng không phải là oán linh, mà là giết chết ý niệm hữu tình trong lòng hắn, giết chết bản tâm của hắn!

Hắn tình nguyện chết, cũng không muốn trốn vào thiên đạo vô tình!

Chuyện hắn sợ nhất chính là trốn vào thiên đạo vô tình. Cho nên lần này tâm ma chính là phản đạo mà đi, hắn càng lo lắng điều gì, điều đó càng đến. Mà hắn không trốn vào thiên đạo vô tình, không giết chết bốn người trước mắt, như vậy hắn chỉ có thể bị bốn oán linh trước mắt cắn nuốt, cuối cùng cái bóng linh hồn biến thành một oán linh mới.

Bốn oán linh biến thành thành các nàng Đông Phương Hồng Đậu, đã chậm rãi bay tới. Các nàng dường như biết quyết định cuối cùng trong lòng Tiêu Lãng, các nàng bắt đầu cắn nuốt Tiêu Lãng.

Bốn oán linh vây quanh Tiêu Lãng không ngừng cắn xé cái bóng linh hồn của hắn. Mà Tiêu Lãng rõ ràng nhấc tay lên có thể dễ dàng đánh nát bốn oán linh trước mắt, nhưng hắn lại không dám động, trái lại trên mặt xuất hiện một chút nhu tình.

Có thể chết ở trong tay người mình yêu nhất, chưa chắc đã không phải là một niềm hạnh phúc...

Cái bóng linh hồn của Tiêu Lãng vốn rất cường đại, cao khoảng tám, chín mét. Linh hồn này rất cường đại, tuyệt đối vượt qua phần lớn các oán linh trong không gian hư vô này. Nhưng giờ phút này cái bóng linh hồn của hắn đang nhỏ đi từng chút một, trở nên cực kỳ suy yếu!

Thời gian trôi qua từng chút một. Cái bóng linh hồn của Tiêu Lãng càng ngày càng nhỏ. Linh hồn bị cắn nuốt, bị xé rách vốn vô cùng thống khổ, nhưng trên khuôn mặt Tiêu Lãng vẫn luôn mỉm cười, đầy vẻ nhu tình.

Ở sâu trong linh hồn hắn, các loại tâm tình tiêu cực không ngừng ảnh hưởng đến hắn. Ví dụ như ý niệm giết chóc không ngừng thôi thúc hắn động thủ. Ví dụ như ý niệm vô tình, không ngừng thôi miên hắn, bảo hắn cần gì phải bận tâm...

Nhưng vào thời khắc này lòng hắn kiên như bàn thạch, kiên định hơn bất kỳ giây phút nào khác. Tất cả tâm tình tiêu cực cũng không thể khiến trong lòng hắn nảy sinh ra một chút dao động nào.

Chết không đáng sợ, đáng sợ chính là không thể kiên trì tới trái tim của mình, bản tính lạc lối!