Yêu Giả Vi Vương

Chương 880: Làm người không thể quá vô sỉ



- Trực tiếp đưa?

Người Ma Đế run lên, trong mắt tràn ngập mờ ịt. Ma Đế thấy vẻ mặt của Tiêu Lãng cực kỳ nghiêm túc thì trợn tròn mắt. Không chỉ có Ma Đế, đám người Sát Đế, Tiêu Ma Thần, mười Thiên Đế tây bộ cũng trợn mắt há hốc mồm. Nhưng đám người Sát Đế, Tiêu Ma Thần, mười Thiên Đế tây bộ nhanh chóng phản ứng lại, biểu tình quái dị.

Tây bộ bị Vực Ngoại Thiên Ma hủy sạch sẽ, Tiêu Lãng cứu Thiên Châu, các phương hào cường hỗ trợ trùng kiến tây bộ là một loại cảm ơn hoặc nên nói là nể mặt hắn. Nhưng nói sao thì hỗ trợ vì chủ nghĩa nhân đạo, nói cách khác người ta muốn giúp hay không là chuyện của người ta. Giúp là có lòng tốt, không giúp cũng không sao.

Bây giờ Ma Đế đã nói thẳng là sẽ tiếp tục trợ giúp nhưng... Đòi lấy đồ tại chỗ?

Cái này rõ ràng là bắt chẹt, không đúng, là cướp giữa ban ngày.

Ma Đế nheo mắt lại, lòng cực kỳ tức giận nhưng không tiện bùng nổ, nếu không thì Tiêu Lãng sẽ thật sự lật bàn. Nếu gây lớn chuyện thì chính Ma Đế là người chịu thiệt.

Ma Đế im lặng xem như không nghe thấy, cầm ly trà lên chuẩn bị tiếp tục kéo dài thời gian.

Tiêu Lãng không chịu bỏ qua, hắn nghiêm túc quay đầu dặn dò Tiêu Ma Thần:

- Ma Thần, các ngươi tính xem. Lão Ma nói sẽ giúp chúng ta... Xây dựng... Toàn bộ thành trì? Bây giờ chúng ta còn bao nhiêu thành trì chưa xây dựng? Cần đại khái bao nhiêu huyền thạch? Lão Ma trượng nghĩa như vậy thì chúng ta không thể làm hắn quá nhọc lòng.

- Phụt.

Ma Đế mới giả vờ uống trà để tránh lúng túng, nghe Tiêu Lãng nói thì phun ra hết. Ma Đế sặc nước trà ho muốn bể phổi.

Ma Đế đã khi nào nói là sẽ trợ giúp xây dựng toàn bộ thành trì?

Thành trì tây bộ đều bị hủy, muốn hồi phục lại cần ít nhất mấy chục năm mới được. Dù bán cả Ma gia thì chưa chắc xây dựng lại nổi.

Tiêu Ma Thần gật đầu, cùng mọi người nghiêm túc tính toán.

Rất nhanh, Luân Hồi Thiên Đế cho ra đáp án:

- Bẩm đại nhân, bây giờ tây bộ tổng cộng còn hơn năm mươi vạn thành trì chưa xây xong. Xây dựng đại thành cần đại khái năm vạn huyền thạch, tiểu thành khoảng một vạn huyền thạch. Ta tính sơ tổng cộng cần hơn một trăm ức huyền thạch.

- Hơn một trăm ức huyền thạch?

Ma Đế con ngươi co rút, ngực buồn bực suýt hộc máu.

Tiêu Lãng liếc trộm Tiêu Lãng, quả nbhiên thấy hắn cười híp mắt tới gần, vẻ mặt nồng nhiệt.

Tiêu Lãng cảm động đến rơi nước mắt nói:

- Lão Ma trượng nghĩa quá. Không cần lão Ma đưa hết, ta sẽ không đồng ý. Vầy đi, ngươi tùy tiện đưa mười ức là được, hơn nữa ta sẽ trả lại số huyền thạch này cho ngươi. Đừng bàn cãi, phải trả! Luân Hồi, viết giấy nợ đi, đây là tây bộ thiếu Ma Đế phủ. Một năm sau không trả được thì trăm năm, trăm năm chưa trả được thì vạn năm, vạn năm không trả nổi thì trăm vạn năm, thể nào cũng xong. Là huynh đệ ruột cũng phải tính rõ ràng, và phải trả tiền lời nữa.

Luân Hồi Thiên Đế gãi đầu, viết giấy nợ thì không sao nhưng lấy giấy bút ở đâu ra? Không lẽ kêu Ma Đế sai người đi lấy? Cuồng Nhân Thiên Đế ở bên cạnh nhìn thấu Luân Hồi Thiên Đế buồn rầu, vỗ đầu.

Cuồng Nhân Thiên Đế hét to một tiếng:

- Để ta viết!

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Cuồng Nhân Thiên Đế nói xong vỗ nát cái bàn rồi dùng thanh đao nhỏ vẽ rồng rắn trên mặt bàn.

Ma Đế im lặng không nói, lòng thầm kêu khổ lại chỉ có thể giả câm giả điếc. Ma Đế không đưa huyền thạch, không có lý nào Tiêu Lãng sẽ đi cướp?

Tiêu Lãng thấy Ma Đế ngoan ngoãn cúi đầu, cụp mi thì nhướng mày.

Tiêu Lãng quay đầu nói với Cuồng Nhân Thiên Đế:

- Cuồng Nhân, ngươi lấy thứ nhỏ như vậy làm gì? Sao thấy rõ chữ được? Kiếm cái to hơn đi.

Cuồng Nhân Thiên Đế ngẩn ra, thấy Tiêu Lãng đưa mắt nhìn vách tường bên trái liền hiểu ý.

Cuồng Nhân Thiên Đế mỉm cười nói:

- Đúng vậy. Đại nhân, cái đầu của ta dốt đặc, thứ này quá nhỏ e rằng không thấy gì, để ta lấy cái to. Phải rồi, vách tường này trơn bóng.

Vù vù vù vù vù!

Tay Cuồng Nhân Thiên Đế chợt cầm rìu chiến chém xuống vách tường. Đại điện lắc lư, vách tuờng bị Cuồng Nhân Thiên Đế chém nứt một khe hở. Cuồng Nhân Thiên Đế vừa lòng gật gù, giơ rìu chiến lên định chém xuống nữa.

Ma Đế kinh sợ đứng bật dậy.

Nếu Ma Đế còn im lặng thì sợ là Ma Đế các sẽ bị dỡ nóc.

Tiêu Lãng quát to:

- Cuồng Nhân, dừng tay!

Không đợi Ma Đế nói chuyện Tiêu Lãng đã lớn tiếng răn dạy:

- Ngươi làm cái gì vậy? Không có giấy bút không biết hỏi Ma Đế sao? Ngươi phá nhà của người ta làm gì? Ngươi cho rằng mình có thần binh Chí Tôn thì giỏi lắm sao? Ngươi có thể coi thường thiên hạ quần hùng? Ta nói cho ngươi biết, Ma Đế có thể một tay bóp chết ngươi... Không, là bóp chết toàn bộ các ngươi! Như thế nào? Các ngươi trừng cái gì? Không phục? Không phục thì các ngươi chơi với lão Ma đi, nhìn xem hắn bóp chết các ngươi như thế nào!

Cướp ngoài mặt không thành công thì muốn ra tay rồi sao?

Ma Đế con ngươi co rút, vội túm lấy Tiêu Lãng:

- Đừng đừng, Tiêu phủ chủ đừng giận, tuyệt đối đừng!

Ma Đế sợ để Tiêu Lãng nói tiếp thì đám người Sát Đế, Tiêu Ma Thần, mười Thiên Đế tây bộ sẽ thật sự ra tay. Ma Đế không để mắt một mình Cuồng Nhân Thiên Đế nhưng đừng nói cả đám xông lên, chỉ Tiêu Ma Thần, Sát Đế đủ đè bẹp gã rồi.

Tiêu Lãng cực kỳ tức giận, vẻ mặt đau khổ nói với Ma Đế:

- Quá đáng! Thật là quá đáng! Ma Đế, ngươi xem đó, ta không cai quản bọn họ được nữa, khiến Ma Đế chê cười rồi!

Tiêu Lãng giữ chặt tay Ma Đế, dùng chiến kỹ Thiên Ma làm gã cảm giác như bị kiềm sắt kẹp tay.

Biểu tình của Tiêu Lãng biến cực kỳ chân thành nói:

Ma Đế, ngươi nói khi nào thì đưa huyền thạch? Lo xong chuyện này ta lập tức trở về dạy dỗ đám khỉ con này, không thì sợ là chúng sẽ làm phản!

Ma Đế suýt chửi thề.

"Phản cái đầu ngươi!"

Ma Đế cảm giác đôi tay bị Tiêu Lãng giữ chặt, lòng cảnh giác. Nếu Tiêu Lãng đột nhiên ra tay là Ma Đế chết chắc.

Sao người Diệt Hồn Điện đến chậm quá vậy?

Ma Đế rất tức giận, giả bộ lúng túng cười miễn cưỡng nói:

- Tiêu phủ chủ đừng nóng, nên ăn cơm trước đi. Ta đi ra ngoài kêu người bày yến hội, hôm nay ta cùng Tiêu phủ chủ uống một ly đã.

Mặt Tiêu Lãng càng tăng vẻ cảm kích, thổn thức nói:

- Lão Ma thật trượng nghĩa, muốn mời chúng ta ăn bữa tiệc lớn. Tiếc rằng tây bộ còn có chuyện, chúng ta không ăn. Ưm, cùng nhau quy đổi đi. Phải rồi, Luân Hồi, mới nãy Ma Đế nói muốn mời chúng ta ăn cái gì? Kỳ lân tiên trăm vạn năm? Hỏa phượng quan ngàn vạn năm...

Ma Đế trượt chân, mắt trợn trắng, nếu không phải Tiêu Lãng giữ chặt tay gã thì chắc gã đã té xỉu rồi. Nếu để Tiêu Lãng tính tiếp chắc lại lên mấy ức huyền thạch.

Mọi người cười xấu hổ, quay đầu đi, dường như khinh thường đứng chung với Tiêu Lãng. Làm người sao có thể vô sỉ đến như vậy?

Ma Đế, Ma Đế?

Thấy Ma Đế không đáp lời, Tiêu Lãng lắc người gã.

Tiêu Lãng cười nịnh nói:

- Ta thật sự có chuyện. Ngàn vạn người tây bộ chờ ta lấy huyền thạch trở về khởi công. Không bằng ngươi đưa ta ba, năm ức huyền thạch trước đi, số còn lại... Ngươi viết giấy nợ?

- Viết giấy nợ?

Ma Đế mới tỉnh táo lại giờ mắt trợn trắng, người mềm oặt sắp xỉu.

- Hừ!

Chính lúc này, bên ngoài vang tiếng hừ lạnh. Một nam nhân cao to mặc áo đen mang hơn mười Thiên Đế sải bước đi tới, mắt âm trầm nhìn Tiêu Lãng.

Nam nhân áo đen lạnh lùng cười:

- Tiêu Lãng, từ khi nào ngươi đổi nghề làm cướp vậy?

Ma Đế mở mắt ra ngay, người vận chuyển thiên lực vùng khỏi tay Tiêu Lãng, vọt hướng nam nhân áo đen. Vẻ mặt Ma Đế đầy uất ức, như con nít bị khi dễ nhìn thấy phụ thân của mình.

Rốt cuộc Diệt Thiên đã đến.