Yêu Giả Vi Vương

Chương 993: Không phải ngẫu nhiên



- Phu nhân, ngài là Thần Tổ, nhãn lực tất nhiên tốt hơn so với ta mấy trăm lần. Ngài có thể nói rõ ràng hơn không?

Ánh mắt Đào Tử sáng lên, hỏi dò lên, thuận tiện vuốt đuôi nịnh bợ.

Mai phu nhân liếc mắt một cái, mị thái câu hồn đoạt phách, ngay cả Đào Tử là một nữ tử cũng có chút mê say. Ánh mắt nàng chuyển về phía trước chiến xa, xuyên qua hai lớp rèm che nhìn theo bóng dáng Tiêu Lãng từ từ đi xa, cười nói:

- Ngươi nghe nói qua Thần Vực có người nào chưa tới ba mươi tuổi, còn chưa ngưng tụ thần thể linh hồn đã hóa thành kim châu, năng lượng bên trong thân thể còn dâng trào hơn cả Đại Thần hậu kỳ, đồng thời... là một thiên tài tuyệt thế sáng tạo thần kỹ dung hợp nhị đẳng? Còn có một điểm nữa. Tiểu tử này còn không phải là người của Thần Vực, mà đến từ vực diện nhỏ.

- Chuyện này...

Đào Tử hoàn toàn kinh sợ. Nếu như Mai phu nhân phán đoán không sai, Tiêu Lãng thực sự quá kinh khủng. Tuổi còn trẻ điểm này không tính là gì. Hoàn Nhan Như Ngọc hai mươi tuổi đã đột phá Thần Quân.

Vấn đề là Hoàn Nhan Như Ngọc là con cháu thế gia siêu cấp của Thần Vực. Tiêu Lãng đến từ vực diện nhỏ, đồng thời linh hồn và năng lượng bên trong thân thể đều rất tốt, cuối cùng còn sáng tạo ra một loại thần kỹ dung hợp nhị đẳng. Điều này thực sự quá dọa người.

Chủ yếu nhất là hắn đến từ vực diện nhỏ. Nếu là vực diện nhị đẳng, Mai phu nhân sẽ không nói là vực diện nhỏ. Như vậy có khả năng Tiêu Lãng đến từ vực diện tam đẳng tứ đẳng thậm chí là ngũ đẳng. Vực diện nhỏ có thể xuất hiện một thiên tài như vậy, chuyện này chính là chuyện cực kỳ hiếm thấy.

Vì sao?

Bởi vì linh khí!

Vực diện càng lớn, càng có thể hấp thu được nhiều linh khí hỗn độn hơn. Linh khí hỗn độn có thể tự động chậm rãi thay đổi thân thể, gien của võ giả, còn có thể thay đổi linh hồn! Điều này cũng là một quá trình tiến hóa của thiên nhiên.

Con dân Thần Vực vừa sinh ra thể chất đã tốt vô cùng, tùy tiện tu luyện một chút có thể đạt được Bán Thần cảnh. Bởi vì con dân Thần Vực cơ bản trời sinh chính là thần thể! Đây là kết tinh di truyền của các đời cường giả.

Như vậy cũng tốt hơn so với Tiêu Lãng kiếp trước là một hài tử lớn lên tại thành phố trên địa cầu, từ nhỏ tầm nhìn và tiếp nhận giáo dục hoàn toàn khác với hài tử con nhà nghèo. Hiện tại một hài tử đến từ núi sâu, lần đầu tiên đi vào thành thị nông thôn, đột nhiên biểu hiện trâu bò hơn so với bọn họ, mọi mặt đều mạnh. Thậm chí tư thế uống rượu vang cũng ưu nhã hơn so với bọn họ, ngươi nói có thể khiến cho hài tử trong thành thị không kinh ngạc hay không?

Tiêu Lãng nghĩ không ra vì sao Mai phu nhân đối với hắn lại có vài phần kính trọng như vậy. Chỉ có điều trong lòng hắn khá phiền muộn. Bởi vì Mai phu nhân cho một cái lệnh bài, sau đó lại không đưa một viên tử thánh thạch nào. Hắn và Độc Long có thể giết không ít ong độc. Nếu như tính ra, ít nhất cũng phải cho hai người mấy chục vạn tử thánh thạch chứ?

Mấy chục vạn tử thánh thạch đổi một tấm lệnh bài, Tiêu Lãng có chút phờ phạc. Chờ sau khi Độc Long đi tìm đám người Ma Thanh Thanh trở về, tinh thần Tiêu Lãng mới được kéo lên. Hăng lặng lẽ kéo Ma Thanh Thanh tiến vào bên trong chiến xa, đưa lệnh bài cho Ma Thanh Thanh hỏi:

- Thứ này có tác dụng gì?

- Đây là?

Ma Thanh Thanh nhíu lông mày lại tiếp nhận lệnh bài nhìn các hoa văn theo phong cách cổ phía trên, còn có một chữ Mai rõ ràng. Tiêu Lãng vội vàng nói lại lời giải thích của Mai phu nhân. Ma Thanh Thanh nhất thời kinh ngạc che miệng nhỏ.

- Thế nào? Lai lịch Mai gia này rất lớn sao?

Tiêu Lãng dường như đoán được điều gì.

- Rất lớn!

Ma Thanh Thanh gật đầu, nhớ lại một hồi mới lên tiếng:

- Gia tộc này rất biết điều, chưa bao giờ tranh bá, cũng không xảy ra chiến tranh với những gia tộc khác. Gia tộc các nàng cũng không chiếm một sơn lĩnh nào. Chỉ có điều Tuyết Mai Lĩnh trên danh nghĩa là lãnh địa của Thiên Tôn Tuyết Hoa, kỳ thực Mai gia mới là vương giả! Ta nghe phụ hoàng nói gia tộc này chuyên về kinh doanh, hơn nữa làm tương đối lớn. Nhưng cụ thể lớn đến mức nào ta cũng không biết.

- A...

Tiêu Lãng càng nghi ngờ hơn. Mai phu nhân này cho vị trí khách khanh cửu đẳng vinh dự này là có ý gì? Lẽ nào thật sự chỉ muốn kết giao bằng hữu cùng mình? Nhưng hắn đủ... tư cách này sao?

Ma Thanh Thanh suy nghĩ một hồi, nhìn trên mặt Tiêu Lãng đầy hồ nghi nở nụ cười:

- Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa. Ngươi có cái gì khiến người khác có thể âm mưu chiếm lấy chứ? Có lẽ nàng coi trọng chính là tư chất của ngươi thôi. Thật ra đây là chuyện tốt. Có thứ này chúng ta có thể đi vào thành bất cứ lúc nào. Trong mỗi thành, Mai gia đều có một cứ điểm.

Đội buôn rất nhanh lại xuất phát. Chỉ có điều đãi ngộ đối với đám người Tiêu Lãng rõ ràng rất tốt. Sáu người được an bài trong một chiếc chiến xa riêng, cũng không cần đi hầu hạ phong hồ. Mỗi ngày còn có người đưa đồ ăn nước sạch tới. Hoá ra chính là miễn phí ăn ở tiện thể đưa bọn họ đi đoạn đường.

Điều duy nhất khiến Tiêu Lãng khó chịu, chính là tổng quản nói tử thánh thạch không còn, một viên cũng không cho! Ban đần Tiêu Lãng còn muốn cầm tử thánh thạch cố gắng tu luyện xa xỉ một lần. Hiện tại hắn chỉ có thể hấp thu linh khí hỗn độn.

Một đường bình an vô sự, tất cả mọi người đều trốn ở bên trong chiến xa tu luyện. Sau nửa tháng bọn họ đã đi tới một thành trì. Đội buôn tiến vào bên trong thành trì. Các tạp dịch khác đều bị đuổi xuống, chỉ có đám người Tiêu Lãng có quyền vào trong thành.

Thành trì này gọi là Phong Ma thành, là thành trì khá lớn trong Độc Phong Lĩnh. Có người nói Thành chủ đã đạt được Thần Tổ hậu kỳ.

Đội buôn lần lượt tiến vào trong một cái sân lớn siêu cấp. Đám người Tiêu Lãng được báo có thể xuống nghỉ ngơi. Đội buôn sẽ dừng lại ở đây ba ngày. Nếu như muốn tiếp tục đi theo, sau ba ngày có thể khởi hành.

Từ sau lần gặp Mai phu nhân đó, nàng cũng không còn triệu kiến Tiêu Lãng nữa, dường như đã quên hắn. Tiêu Lãng cũng không để ý, nghiêm túc tu luyện. Mấy người khác cũng không ra ngoài đi loanh quanh.

Mục tiêu cuối cùng của đội buôn chính là Bạch Thạch Lĩnh, cách gia tộc ông ngoại Ma Thanh Thanh cũng không xa. Mọi người có thể đi theo miễn phí, còn cực kỳ an toàn, đương nhiên sẽ không tự tìm khổ.

Sau ba ngày, đội buôn lại xuất phát. Lần này từ năm trăm chiếc chiến xa biến thành tám trăm chiếc. Không biết là có thêm hàng hóa, hay có thêm hộ vệ.

Ngày thứ hai, Tiêu Lãng nhận được một truyền âm lâu không thấy:

- Tiêu Lãng, tới đây một chút. Ta nhờ người chút chuyện.

Âm thanh nữ tử lười biếng nhu nhược, mang theo nhu tình và dịu dàng, không phải là Mai phu nhân thì là ai? Hắn mở trừng hai mắt, nói với mọi người một chút, sau đó trực tiếp bay về phía một chiếc chiến xa ở giữa.

Tiêu Lãng có biểu hiện khác thường như vậy, khiến đám hộ vệ kinh ngạc, một vài hộ vệ từ bên trong chiến xa bay ra ngoài như hổ đói rình mồi nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng. Chỉ có điều tổng quản đứng phía trước khoát tay áo bảo tất cả lui xuống. Sau khi mọi người nhìn thấy Tiêu Lãng trực tiếp tiến vào trong chiến xa của Mai phu nhân, tất cả đều lộ ra ánh mắt ước ao đố kị. Sau đó bọn họ xấu hổ trở lại trong chiến xa của mình.

Ngoài cửa vẫn có hai thị nữ quỳ. Thị nữ Đào Tử có thực lực Thần Quân đứng ở bên ngoài bức rèm ở chính giữa. Nàng dùng một tay kéo bức rèm che ra hiệu Tiêu Lãng đi vào.

Tiêu Lãng cũng không khiếp nhược, nhanh chân đi vào phía trong. Hắn nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp đẫy đà mặc áo lông cáo trắng như tuyết đang nằm nghiêng, hoàn toàn không hề che giấu vóc người tuyệt đẹp của nàng. Nàng cười nhạt, chỉ vào một chiếc nhẫn không gian trên bàn bên cạnh nói:

- Nơi này có năm mươi bản thần kỹ, tứ đẳng, ngũ đẳng, lục đẳng đều có. Ngươi tùy tiện cầm tìm hiểu, thử xem có thể dung hợp hay không? Nếu như có thể dung hợp, ta chỉ cần ngươi nói quá trình thực hiện dung hợp cho ta biết là được. Nếu không thể dung hợp được năm mươi bản thần kỹ này, sau khi ngươi cảm ngộ xong trả lại cho ta là được. Không cần nóng vội... Ngươi cũng đừng miễn cưỡng, tổn thương chính mình.

Tiêu Lãng nuốt nước miếng một cái. Hắn từ chỗ Ma Thanh Thanh được biết, thần kỹ tại Thần Vực đáng giá đến mức nào? Hiện tại này Mai phu nhân vừa ra tay liền cho mượn năm mươi bản, tùy tiện cho mình tìm hiểu? Hơn nữa dung hợp thất bại vẫn không thèm để ý tới? Lễ này đưa có hơi nặng? Mặc dù là tứ, ngũ, lục đẳng, nhưng hắn cũng kiếm bộn rồi.

Nhìn ánh mắt Mai phu nhân cười mà như không cười, Tiêu Lãng không có cách nào từ chối, cắn răng nói:

-Được, mong phu nhân an bài cho ta một chiếc chiến xa riêng. Ta sẽ làm hết sức!

- Đi thôi!

Mai phu nhân thản nhiên khoát tay áo, nhìn theo bóng Tiêu Lãng rời khỏi đó. Đào Tử tiễn Tiêu Lãng đi xong, liền tiến vào bên trong. Tuy rằng nàng không nói gì nhưng vẻ mặt vẫn bán đứng sự khó hiểu trong lòng nàng.

Nàng theo Mai phu nhân rất nhiều năm. Đây là lần đầu tiên nàng thấy phu nhân làm việc không hợp với lẽ thường như vậy.

Mai phu nhân cười nhạt một tiếng không để ý lắm nằm nghiêng xuống, nhắm mắt lại thì thầm nói:

- Ta có cảm giác, tiểu tử này có lẽ sẽ cho chúng ta một điều ngạc nhiên! Hắn có thể dung hợp ra thần kỹ nhị đẳng kia, rất có thể... không phải là ngẫu nhiên.