Hỏi Hương Cầm mới biết được nơi Mẫn Lan Thao ở, là một góc hẻo lánh nhất của Du Hợp trang. Không biết vì sao khi Hương Cầm nói lên cái tên “Tu Đức uyển” đó mặt lại trắng bệch ra, thậm chí còn khẽ run run, lắp ba lắp bắp nói với nàng là sau Tu Đức uyển có một cánh cửa mở ra một dãy núi nhỏ phía sau.
Hôm nay chính là ngày Dung Khiêm tới lấy thuốc, nàng đã ở đây được một tháng rồi sao? Nhanh thật. Có lẽ là trước kia do chờ đợi hắn, nên ngày mới dài đến vậy, ngày nào cũng như ngày nào, hết nhìn mặt trời mọc lại nhìn mặt trời lặn, tối ngủ cũng chẳng yên giấc. Tất cả những tật xấu ấy bây giờ đã biến đâu hết.
Tu Đức uyển quả là rất hẻo lánh, nàng phải hỏi đường mấy lần mới tìm được.
Trong viện thật vắng vẻ, không thấy một người làm nào, trường hợp này rất hiếm thấy ở Du Hợp trang, bởi nàng cũng không biết rốt cục hắn nuôi bao nhiêu là tôi tớ nữa.
"Mẫn công tử có đây không?" Uất Lam đẩy nhẹ một cánh cửa ra, thật yên tĩnh, tự dưng khiến nàng có cảm giác sởn tóc gáy. Hơn nữa, ở nơi này có một mùi gì đó rất kỳ lạ, giống như mùi dấm chua, chua chua thối thối, có cảm giác ghê tởm.
Không ai trả lời, nàng đành phải hướng sang phía hành lang kêu lên một tiếng nữa.
"Ở đây."
Có tiếng của Mẫn Lan Thao vang lên từ một căn phòng, Uất Lam cuối cùng cũng an tâm bước tới. Nhưng khi tận mắt thấy cảnh tượng trước mắt, trong lòng nàng bỗng trở nên hỗn loạn! Cả người cứng ngắc, còn cứng hơn cả khi hàn độc phát tác, không ngăn được vọt vội ra cửa, hét lên một tiếng.
Mẫn Lan Thao đang đứng cạnh một cái bàn dài, trên cái bàn dài ấy lại là tử thi của một cô gái, tay y … tay y đang thọc vào trong bụng cái tử thi đó, cẩn thận mò mẫm gì đó. Trên lề trang sách để mở kế đó, dính đầy thịt và một vạt gì đó màu vàng trơn bóng như dầu mỡ …
"Oẹ ..." Uất Lam che miệng lại, cố nén chạy ra ngoài sân mới phun hết ra.
Mẫn Lan Thao lau tay lên cái tạp dề bằng vải bố màu trắng đang đeo trước ngực rồi bước ra, Uất Lam vừa ngẩng đầu lên, thấy trên cái tạp dề kia là một mảng màu đỏ đỏ, vàng vàng lại muốn phun ra lần nữa.
Mẫn Lan Thao điềm nhiên như không, mở miệng : “Hôm nay tới lấy thuốc hả?”
Uất Lam dựa vào tường, váng đầu hoa mắt gật gật đầu.
"Ở đây chờ ta một chút, ta đi lấy chút máu nhỏ vào thuốc.”
"Ta... Ta đi cùng công tử." Nàng cũng không muốn chờ hắn ở đây!
Mẫn Lan Thao lạnh lùng cười, dường như chế giễu vẻ e ngại của nàng. “Được, ta thay quần áo cái đã.”
Uất Lam nhắm chặt mắt, ráng ổn định lại cảm xúc. Trong khi chờ Mẫn Lan Thao, nàng dùng tay hốt hết đống mình nôn ra bỏ ra vườn, không gây phiền toái cho bất kỳ ai đã trở thành thói quen của nàng rồi.
Khi Mẫn Lan Thao bước ra, trên người y là một bộ quần áo dài bằng tơ tằm màu xanh ngọc, tao nhã, tuấn lãng, ánh mắt lộ vẻ thông tuệ, học rộng biết nhiều và tràn đầy khí khái. Lần đầu Uất Lam nhìn rõ Mẫn Lan Thao. Y cũng đang nhìn nàng, ánh mắt y đảo qua chỗ vết đống bầy nhầy mà nàng đã dọn sạch sẽ, trong ánh mắt ấy lại thoáng qua một tia thương hại.
Cô gái này … quả thật rất ngoan hiền, thông minh, đáng tiếc số mệnh không tốt. Y cười nhẹ, số mệnh? Là một thầy thuốc, y không nên tin vào số mệnh.
Uất Lam đi phía sau Mẫn Lan Thao mấy bước, nhìn theo bóng dáng tự nhiên phóng khoáng trước mắt, thật không thể tin được một người tuấn dật nhã nhặn như vậy mà vừa rồi …Ghê tởm, thật quá ghê tởm. Suốt ba năm gặp qua biết bao nhiêu là thần y ẩn sĩ, nàng cũng hiểu là y muốn tìm hiểu tường tận về nguyên nhân các loại bệnh trạng thôi.
"Sợ ta à?" Y chậm rãi bước, đột nhiên lại muốn trò chuyện với nàng.
Nàng lắc lắc đầu, chợt nhớ ra y đang đưa lưng về mình nên không thấy, đành phải mở miệng: “Ta biết những người hành nghề y đều muốn làm được như công tử, nhưng họ không dám thôi.”
Mẫn Lao Thao sửng sốt, không nhịn được quay lại nhìn nàng một cái. Một cô gái mà có thể hiểu biết như vậy thật khiến y ngạc nhiên. Nếu gặp các cô nàng khác thấy cảnh vừa rồi chỉ thiếu đem y biến thành yêu quái thôi. Thật ra chẳng cần các cô nàng nhìn thấy tận mắt, chỉ nghe nói y loay hoay chơi đùa với thi thể thôi đã khiếp sợ y đến chết rồi.
Bị y nhìn như vậy, Uất Lam rũ mắt xuống, biết mình không nên nói bậy.
Mẫn Lan Thao vẫn bước tiếp: "Đó chính là mục đích ta vẫn ở lại Du Hợp trang." Y cười cười, dường như tầm tình tốt lắm."Bộ Nguyên Ngạo có rất nhiều nô tài, cứ ít ngày lại có người chết, ta mượn thi thể để nghiên cứu.”
"Vâng." Uất Lam cũng không cảm thấy quá hứng thứ, thấy y cũng không phải là người lạnh nhạt, nàng hỏi thử: “Vì sao hàn độc của ta tự dưng lại hết vậy?"
Vẫn đi phía trước, y đột nhiên thấp giọng cười, "Không hết, chỉ tạm thời không phát tác. Tinh dịch của Bộ Nguyên Ngạo cũng có thể áp chế được hàn độc.”
Uất Lam xấu hổ đỏ mặt, may mà y không xoay người lại.
Sau một lúc lâu, nàng vẫn không nhịn được, hỏi tiếp: "Hàn độc như thế nào mới được coi là khỏi hẳn?"
"Liên tục hai tháng không phát tác."
"Vậy... như em trai ta muốn khỏi hẳn phải mất bao lâu?"
"Cái này khó nói được."
"Lâu nhất."
"Một năm? Cũng có thể là nửa năm, nhưng bình thường khoảng chín tháng là hết."
Một năm... Nhanh thôi.
"Bộ Nguyên Ngạo đối xử với cô không tốt nhỉ?" Mẫn Lan Thao đột nhiên trầm giọng xuống.
Uất Lam sửng sốt, không trả lời.
"Năm đó cha cô đả thương hắn rất nặng, nếu không có ta thì hắn đã ra người thiên cổ rồi. Vì vết thương đó mà hắn đã không kịp đi cứu người nhà của hắn, trở thành tan cửa nát nhà. Hắn hận người nhà cô cũng không có gì sai cả." Y lạnh lùng nói.
"Ừm." Uất Lam gật đầu, nàng chưa từng cảm thấy hắn sai.
"Ta có thể lấy thêm của hắn một ít máu làm thuốc giúp cô, lỡ may lúc cô bị độc phát hắn lại cố ý không muốn giúp cô giải độc. Nhưng mà có điều kiện.”
"Điều kiện?" Nàng bây giờ còn có cái gì có thể trao đổi sao?
"Ta biết hàn độc phát tác sẽ làm cho cả người run rẩy co rút, chỉ cần hàng tháng khi hàn độc phát tác cô đừng vội vã giải, để ta xem thử coi huyệt đạo nào có thể làm cho quá trình co rút chậm lại là được.”
"Được." Nàng không chút chần chờ, trả lời lại ngay.
Mẫn Lan Thao lại không ngăn được, quay người lại nhìn nàng.
"Nghĩ kỹ rồi sao? Đau đớn do hàn độc phát tác hẳn là cô cũng đã được cảm thụ sâu sắc rồi chứ nhỉ?"
"Ừm."
Nàng gật đầu, chỉ cần không phải đi cầu xin hắn “giải độc” thì đau đớn kia có là gì đâu? Suốt ba năm qua, không phải nàng vẫn sống được đấy sao.
"Mẫn công tử... có thể một lần làm thuốc giải cho cả một năm hoặc là nửa năm luôn không?
Mẫn Lan Thao trầm mặc trong chốc lát, giống như quyết định coi nên nói hay không."Thuốc này nếu để quá hai tháng, công hiệu của máu sẽ biến mất.”