Về phần những người khác trong nhà họ Trang, Trang Giai Kỳ thì khinh thường không nói thêm câu nào với tôi, vợ chồng Trang Vân Đào gần đây rất bận, bận cãi nhau, còn phải bận đi chạy vạy cho con trai. Mấy ngày này tôi xem được không ít tin tức.
Người đàn bà thứ tư kia suýt thì bị Trần Lệ Nhã mang người đến đạp vào bụng, suýt chút cũng bị lột sạch. Thời khắc quan trọng, Trang Vân Đào này đương nhiên bảo vệ người mới, đoạn băng ghi lại không quá rõ ràng, cái tát đó là đánh Trần Lệ Nhá, hình như cả người đều ngã xuống đất.
Đã đứa thứ hai rồi, chỉ có thế nói phản ứng của Trần Lệ Nhã quá chậm trễ. Bây giờ dù là con trong giá thú hay con ngoài giá thú đều được hưởng quyền thừa kế như nhau.
“Nhà họ Trang vẫn còn khinh thường chúng ta sao? Những chuyện này của nhà họ, đúng là khiến chúng ta khinh thường! Tĩnh Văn, mẹ nói là nếu, nếu Trang Dật Dương kết hôn cùng người phụ nữ khác, con nhất định phải cắt đứt sạch sẽ, nếu không sau này ra đường đều phải thận trọng, những ngày tháng như vậy, tình yêu có sâu nặng đến đâu cũng nên từ bỏ!” Mẹ tôi thận trọng nói, sợ làm tổn thương tôi.
“Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không đến mức đánh mất bản thân như vậy đâu!”
Có điều trong lòng tôi vẫn còn sợ hãi, nếu lúc đầu Châu Tư Dĩnh cũng làm như vậy với tôi, vậy tôi e là không dám sống trên cõi đời này nữa.
Mẹ tôi không nói nữa, nhưng trong ánh mắt rõ ràng là không tin tôi. Bà ấy nghĩ rằng tôi là vì Trang Dật Dướng mới kiên trì cùng đứa bé này, nhưng tôi hoàn toàn là kiên trì vì con mình. Cho dù bây giờ Trang Dật Dương rời xa tôi, tôi cũng sẽ không từ bỏ đứa con này.
Bà ấy bắt đầu trâm ngâm, tôi không dám nói gì thêm, sợ bà ấy thêm phiền lòng.
“Tĩnh Văn, Tĩnh Văn, con mau dậy đi!” tôi mơ màng ngủ thiếp đi, bị mẹ tôi lay dậy.
Thấy mặt mũi bà ấy đầy tức giận, tôi biết đã xảy ra chuyện rồi, “Mẹ, mẹ đừng vội, từ từ nói!”
“Con nhìn xem! Người phụ nữ này con có quen không?” Mẹ tôi đưa điện thoại cho tôi xem, bên trong có một tấm ảnh, một người phụ nữ bụng to ngã nhào vào lòng của Trang Dật Dương.
Tôi chộp lấy điện thoại, lật tiếp về sau, quả nhiên vẫn còn một tấm ảnh nhìn rõ chính diện.
Người phụ nữ này chính là người phụ nữ thứ tư của Trang Vân Đào, một sinh viên của trường Đại học danh giá, sao cô ta lại có thể dính líu đến Trang Dật Dương? Hơn nữa điều này chứng tỏ, có người luôn theo dõi chúng tôi.
Lúc trước là bức ảnh tôi với Liêu Phàm, bây giờ lại là ảnh của Trang Dật Dương, sự an toàn của chúng tôi cũng bị đe dọa.
“Người phụ nữ này rốt cuộc con có quen không, Tĩnh Văn, con rốt cuộc bị sao vậy? Con đừng dọa mẹ!” Mẹ tôi thấy tôi ngẩn người ra, bà sợ hãi, vội vàng cầm điện thoại đi.
Lúc này bà ấy mới nhớ ra, tôi không được kích động, vừa rồi bà ấy cũng là nhất thời nôn nóng, quên mất lời dặn của bác sĩ. Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của bà ấy, tôi mỉm cười an ủi.
Thế nhưng lại càng khiến mẹ tôi lo lắng hơn, “Con đừng như vậy, mẹ sợ lắm, người đàn ông này không phải thứ tốt đẹp gì, nhưng sức khỏe là của bản thân mình, con đừng bị sao, mẹ sai rồi, mẹ không nên đến làm phiền con.
Nhưng số điện thoại này thường xuyên gửi tin nhắn cho mẹ, đều là những thứ kỳ lạ.
Mẹ tôi vừa giải thích khiến tôi càng chắc chắn hơn, đây e rằng lại là một mưu kế của Châu Tư Dĩnh. Vậy mới nói sao cô ta lại yên ắng như vậy, hóa ra là ra tay từ mẹ tôi. Ai ngờ mẹ tôi trước kia cũng không để ý đến, nhìn thấy tấm ảnh này mới là lần đầu tiên bị kích động.
“Mẹ, đây là người phụ nữa của bố anh ấy, đứa bé kia chỉ có thể là em trai hoặc em gái của anh ấy mà thôi!” Tôi tin Trang Dật Dương sẽ không có quan hệ nam nữ gì với người phụ nữ này, vì anh ấy là một người đàn ông thích sạch sẽ cả về thể xác và tình cảm, sao có thể ngủ với người phụ nữ của bố mình được.