“Nếu như dùng dao mà vẫn có thể xin lỗi, vậy sau này cái nhà này còn ai coi ông nội ra thể thống gì nữa? Có phải bất cứ ai cũng có thể dùng dao với ông ấy không?” Trần Lệ Nhã bày kế li gián, bà ta không muốn chúng tôi đi khỏi như vậy, việc tôi được ra ngoài là sự uy hiếp trực tiếp nhất đối với con trai bà ta.
Trang Vân Đào, Trần Lệ Nhã, hai bọn họ chắc chăn sẽ không bỏ qua cho hành động của tôi hôm nay, nói ra nói vào cũng là muốn ông Trang trừng phạt tôi, tốt nhất là làm cho Trang Dật Dương cũng bị trừng phạt cùng. Tôi bế con đứng sang một bên, dỗ cho con bé ngủ xong, nó đều co quấp lại, đôi mắt nhỏ khóc sưng lên.
Trang Vân Đào là một người ông nội, ra tay quá độc ác, khiến tôi hận không thể túm lấy ông ta đánh cho một trận. Mông con bé sưng lên một mảng trông thấy, tôi cũng đưa cho Trang Dật Dương xem rồi, đây chính là thái độ của người nhà họ Trang đối với con tôi.
Hôm trước bế ra ngoài thì mặt đỏ ửng, bây giờ mông bị đánh sưng lên, tôi rời khỏi chỗ này lẽ nào là sai? Bọn họ có ai coi chúng tôi là người nhà?
“Ông nội, chúng cháu đi trước đây!”
Trang Dật Dương không hề quan tâm đến vợ chồng nhà Trang Vân Đào, chỉ cần ông Trang không lên tiếng, trong mắt anh ấy bọn họ chỉ là phân chó.
“Bảo tài xế lái xe chậm thôi, ông nội không sao. Tiểu Lâm chỉ là bị kích động một chút, ông không trách nó, con bé khóc dữ dội như vậy, tìm bác sĩ khám xem. Còn bố cháu, chút nữa ông sẽ dạy dỗ!” Ông Trang lườm Trang Vân Đào, hoàn toàn không truy cứu tôi, lập tức cho chúng tôi đi, điều này ngược lại khiến tôi hơi bất ngờ.
Chẳng qua đây cũng là sự cao minh của ông Trang, trước mặt Trang Dật Dương, ông ta đối xử với tôi và con cũng không tệ. Chỉ có như vậy mới khiến Trang Dật Dương gần gũi với nhà cũ một chút.
Bây giờ tôi không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, sau này sẽ không quay lại nữa, thực sự quá đáng sợ. Sự tự tin của người nhà họ Trang rốt cuộc từ đâu mà ra, có thể tự thiết lập lông giam tại đây.
Trên đường đi, Trang Dật Dương | không hề nói chuyện với tôi, anh ấy vẫn còn tức giận và oán hận. Vì suýt chút nữa, anh ấy đã ở bên Châu Tư Dĩnh, điều này đối với anh ấy chính là nghịch lý.
Tôi và con trở về môi trường thân quen, cả hai đều thoải mái hơn rất nhiều, sữa mẹ cũng từ từ chảy về, còn chuyện có ai đó không để ý đến tôi thì mặc kệ. Dù sao bây giờ tôi cũng đợi mợ phiên tòa, khiến cho Trang Dật Thần bước đầu chịu sự trừng phạt.
Nhưng điều khiến tôi không ngờ đến là, Trang Dật Dương lại muốn giành quyền nuôi con với tôi.
“Nếu cô không ký, vậy chúng ta sẽ gặp nhau trên tòa! Tôi tin dựa vào những điều kiện hiện có của tôi, hy vọng cô giành được quyền nuôi con vô cùng thấp!” Trang Dật Dương lấy ra một tờ đơn bảo tôi ký, phí nuôi dưỡng là mười †riệu nhân dân tệ.
Có nghĩa là anh ấy sẽ bỏ ra mười triệu để mua đứt mối quan hệ giữa tôi và con bé, quả thật nực cười.
“Thời kỳ cho con bú sẽ chỉ phán cho mẹ nuôi, lẽ nào kiến thức cơ bản nhất anh cũng không hiểu sao? Tôi hoàn toàn có thể kiếm tiền nuôi con, không cần sự thương hại của anh. Bây giờ chúng tôi có thể dọn ra ngoài!” Tôi tức giận lườm anh ấy, anh ấy nên biết rằng, vì con mà tôi đã hy sinh cả tính mạng, bây giờ anh ấy lại muốn mang con bé đi khỏi tôi, khác nào lấy đi mạng sống của tôi?
“Phí phâu thuật và hồi phục cho con bé, cân năm triệu đô, số tiền này cô có không? Hơn nữa, cô còn hạ thuốc với bố con bé, chứng tỏ tư tưởng đạo đức suy đồi, con bé đi theo cô chỉ có thể học những thói xấu!” Trang Dật Dương lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt đó không có một chút tình cảm nào ngày xưa.