Yêu Không Thể Yêu

Chương 33



Châu Tư Dĩnh lại kéo lấy cánh tay của anh ấy, ‘Dật Dương, chúng ta đừng làm khó cô Lâm nữa. Cô ấy cũng không cố ý lừa anh, chúng ta cũng sẽ có con cho riêng mình, anh không cần phải đau lòng!”

Trang Dật Dương khăng khăng chặn tôi lại, nhìn tôi chăm chằm, tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy.

Trước đây, bây giờ, tôi đều chưa từng làm gì có lỗi với anh ấy.

Vì vậy, tôi không hổ thẹn với lương tâm, ngược lại anh ấy, rời bỏ cũng cần phụ nữ nói hộ, anh ta lại không dám tới.

“Đúng vậy, đúng vậy, Tổng giám đốc Trang, đây là chuyện nhà chúng tôi, anh đừng làm khó Văn Văn nữa, cô ấy đang mang thai, đứng nhiều cũng mệt rồi!”

Trương Hàn vô liêm sỉ tiếp túc chen vào, hoàn toàn không quan tâm đến người vợ đang đứng bên cạnh.

Tôi trở tay tát anh ta một cái, “Trương Hàn, anh có dám thề với trời, nếu như đứa bé này không phải con anh, anh ra đường sẽ bị xe tông chết, đoạn tử tuyệt tôn không?”

Không biết do bị tôi đánh cho choáng váng hay là bị lời thê hù dọa, Trương Hàn căn bản không dám thề, liền bị tôi đẩy ra.

Trang Dật Dương liên nắm tay tôi kéo về phía trước, sải chân của anh ra quá lớn, tôi phải chạy bước nhỏ mới theo kịp được.

Được hơn 100 mét, tôi mệt thở hồng hộc, “Anh bỏ ra, bỏ tay tôi ra!”

Tôi hất tay anh ấy ra, tôi không thể chạy, đứa bé sẽ không chịu nổi.

Châu Tư Dĩnh không hề đi theo, đúng là có chút kỳ lạ!

“Lâm Tĩnh Văn! Không ngờ cô dám lừa tôi! Không dám làm xét nghiệm DNA nên mới lén lút chạy trốn đúng chứ?”

Trang Dật Dương nhìn tôi khinh bỉ.

Chạy trốn?

Không dám xét nghiệm DNA?

Đây là những lý do gì chứ?

“Rõ ràng là anh không muốn tùy ý đuổi tôi đi mới để cho bà Trang và Châu Tư Dĩnh đến đuổi tôi đi! Sao tôi lại tự nhiên trở thành kẻ lén lút chạy trốn vậy, các người nghĩ ức hiếp người khác dễ vậy sao?” Khoảng thời gian hơn hai tháng này, tôi đã phải chịu bao nhiêu ấm ức và sự khinh thường, hiện giờ ngược lại còn bị trả đũa lại.

Trước giờ tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc dựa vào con mà phát tài, cũng chưa từng nghĩ tới việc bán con.

Có gì tôi phải sợ, có gì tôi phải lừa dối anh ta.

“Đuổi cô đi? Không phải tôi đã nói rằng cô ở yên ở đó, ai đến cũng không được đi theo sao?” Trang Dật Dương phản ứng lại một cách lạ kỳ, sau đó chúng tôi đều ý thức được vấn đề đã xảy ra.

Tôi không nói năng gì, quay người bỏ đi, anh ấy đã nghĩ ra được vấn đề nằm ở đâu, đó đều là chuyện trong nhà anh ấy.

Thế nhưng anh ấy vẫn không cho tôi đi, tôi thực sự rất mệt, không có thời gian cùng bọn họ âm ï.

“Cầu xin anh! Hãy buông tha cho tôi có được không? Đứa bé này lúc thì anh nói cần, lúc lại không cần. Bây giờ tôi tự nuôi nó, anh còn muốn như thế nào?”