– Mẹ, sao mẹ lại luôn luôn có tư tưởng khinh người nghèo vậy. Nghèo đâu phải cái tội đâu mẹ, với cả có nghèo thì mới có giàu. Tất cả đều do mình làm mới có , không ai biết được ngày mai sẽ thế nào nên mẹ đừng thành kiến giàu nghèo nữa. Còn mẹ nói không thích Diệu Nhi và bắt con chia tay thì con phải xin lỗi mẹ vì con không làm theo ý mẹ được. Diệu Nhi là người mà con yêu nên con sẽ không chia tay cô ấy đâu, con đã một lần vì ba mẹ ép phải ra nước ngoài nên đã rời xa cô ấy. Một lần như vậy là đủ đau khổ cho cả con và cô ấy rồi nên con không muốn làm cô ấy đau thêm một lần nào nữa.
– Con… con… con muốn làm mẹ tức chết phải không.
– Mẹ, con chỉ muốn bảo vệ tình yêu của con thôi. Nếu vì tình yêu của con và cô ấy làm mẹ tức giận thì con cũng không biết nói gì nữa. Con ở đây lại càng khiến mẹ tức giận khó chịu hơn thôi nên con xin phép mẹ con về ạ.
Nói xong Quốc Thiên đi ra ngoài phòng khách lấy cặp mở cửa đi về. Thùy An cũng vừa đi làm về, thấy Quốc Thiên đang bấm thang máy thì đi lại gọi:
– Anh Thiên.
Quốc Thiên nghe tiếng gọi theo phản xạ quay người lại, Thùy An cũng đi nhanh lại:
– Tới giờ cơm rồi sao anh không ở lại ăn cơm cùng em và mẹ.
– Anh có việc bận nên không ở lại được, em vào ăn cùng mẹ đi, anh về đây.
– Dạ, anh bận thì về đi, khi nào có thời gian anh ở lại ăn cơm cùng mẹ với em nhé.
Quốc Thiên gật đầu xong bước vào thang máy rời đi, Thùy An cũng đi vào nhà. Thấy mẹ nuôi ngồi ở sofa khuôn mặt cau có, Thùy An liền nghĩ chắc Quốc Thiên và bà cãi nhau. Cô ta liền ngồi xuống kế mẹ nuôi hỏi:
– Mẹ sao vậy ạ, con vừa gặp anh Thiên con nói ảnh ở lại ăn cơm mà ảnh có việc nên đi về.
– Đừng nhắc đến nó nữa.
– Có chuyện gì hả mẹ.
Bà Mai tức không chịu nổi nên liền kể mọi chuyện cho Thùy An nghe. Nghe xong, Thùy An cười thầm trong lòng, thì ra chị ta là người yêu cũ của anh Thiên. Mẹ nuôi đã ngăn cản họ 1 lần mà bây giờ anh Thiên vẫn cố chấp yêu chị ta thêm lần nữa, xem ra cơ hội của cô ta sắp tới rồi. Thùy An giả vờ cảm thông với mẹ nuôi và nói:
– Thôi mẹ bớt giận kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe, chuyện anh Thiên và chị ấy để khi nào gặp ở công ty con nói chuyện khuyên ảnh cho. Bây giờ mẹ lại bàn chờ con thay quần áo rồi ăn cơm nhé.
Bà Mai gật đầu trả lời:
– Phải chi Quốc Thiên nó nghe lời và hiểu chuyện như con thì mẹ đỡ tức biết mấy. Thôi con đi thay quần áo đi.
– Dạ mẹ.
Sau đó Thùy An đi vào phòng thay quần áo rồi ra ăn cơm cùng bà Mai.
Quốc Thiên trên đường trở về chung cư thì ghé siêu thị mua ít đồ ăn nhanh để ăn. Sau khi ăn xong, anh lấy điện thoại gọi cho Diệu Nhi nhưng chờ mãi không thấy cô bắt máy nên anh vào phòng mở laptop ra làm việc.
…
Hôm nay ba mẹ đi ăn đám giỗ bà con ở xa nên đi dạy về là Diệu Nhi ghé tiệm cơm đầu đường ăn rồi mới về nhà. Thay quần áo xong nằm trên giường, Diệu Nhi mở điện thoại ra xem thì thấy cuộc gọi nhỡ của Quốc Thiên. Lúc này cô mới phát hiện mình để chế độ im lặng thành ra không biết anh gọi nên cô liền nhấn gọi lại. Tiếng tút vừa vang thì Quốc Thiên bắt máy, cô nói:
“Khi nãy anh gọi em có chuyện gì không, điện thoại em để chế độ im lặng nên không biết”
Quốc Thiên vừa nhìn màn hình laptop vừa trả lời:
“Cũng không có gì, anh nhớ em nên gọi thôi”
“Mới gặp em tối qua đây mà nhớ gì không biết, anh đã ăn gì chưa”
“Anh ăn rồi, em đã ăn chưa “
“Em cũng ăn rồi mà anh đang làm việc hả, em nghe có tiếng gõ bàn phím”
“Ừ anh đang xem mấy bản hợp đồng”
“Vậy thôi anh tập trung làm đi, em cũng đi soạn giáo án”
“Oke em, hẹn gặp lại em sau nha”
Cô dạ rồi tắt máy sau đó ngồi dậy mở máy lên soạn giáo án cho xong thì mới ngủ trưa. Buổi chiều, lên tới trường thì chị Minh kéo cô lại một góc rồi nói:
– Em hay tin gì chưa.
Diệu Nhi ngơ ngác hỏi:
– Tin gì vậy chị.
– Con Như nó sinh rồi đó em.
– Ủa hình như phải hết tháng này nó mới sinh mà.
– Ừ, nó bị thằng Sơn đánh nên sinh sớm hơn tuần đó.
Diệu Nhi lại ngơ ngác tiếp, chẳng phải hai người yêu thương nhau lắm sao mà bây giờ lại thành thế rồi.
– Sao mà chị biết vậy..
– Thì con Tuyền nói chứ ai, em không biết tụi nó chơi với nhau à.
– À…dạ. Thôi em có tiết rồi em đi trước nha.
Chị Minh gật đầu, cô cũng nhanh chóng đi tới lớp học…
…..
Ở bệnh viện phụ sản Mê Kông, Hoàng Sơn đang ôm đứa con trai nhỏ trên tay còn Thảo Như thì nằm co ro trên giường vì đau. Bà Linh ở nhà vừa tới, bà đi lại chỗ Hoàng Sơn ôm lấy đứa bé rồi nói:
– Trời ơi cháu của bà cưng quá, giống y chang ba nó vậy.
Hoàng Sơn cũng lên tiếng:
– Mẹ ôm thằng bé giúp con, con ra ngoài mua cháo cho cô ta ăn.
– Ừ con đi đi.
Sau khi Hoàng Sơn rời đi, bà Linh lập tức thay đổi thái độ. Bà quay sang Thảo Như nói:
– May cho cô là cháu nội của tôi không sao đó, nếu nó có mệnh hệ gì tôi không tha cho cô đâu.
Thảo Như sinh mổ mà vết mổ đã hết thuốc tê khiến cô ta đau đến nhăn mặt. Cố lấy hết sức lực còn sót, Thảo Như đáp:
– Nếu không phải vì con trai của mẹ đánh con thì con cũng không sinh thằng bé sớm như vậy đâu.
– Chẳng phải tôi đã nói cô đừng có cằn nhằn, nhịn cho qua chuyện mà cô không nghe cứ nói để cho bị đánh sao giờ còn cãi tôi.
– Mẹ vừa phải thôi, anh ta có người khác bên ngoài mà mẹ nói con phải im rồi nhịn là sao. Mẹ muốn cháu của mẹ không có ba hả.
– Chẳng phải cô cũng từng là người chen chân vào gia đình nhà người khác sao.
– Mẹ…
Thảo Như định nói tiếp thì thấy Hoàng Sơn đi vào nên cô ta im. Từ ngày phát hiện Hoàng Sơn có người khác, đã không ít lần cô ta đi tìm rồi làm ầm ĩ lên, Hoàng Sơn cũng hứa sẽ không tái phạm nhưng anh ta vẫn chứng nào tật nấy không bỏ. Lần gần nhất đây cô ta bắt tại trận cả hai người họ ở trong khách sạn nhưng Hoàng Sơn không hề tỏ ra biết lỗi mà còn bênh người đàn bà kia đánh cô ta tới mức phải nhập viện.
Hoàng Sơn đem hộp cháo lại đưa cho Thảo Như rồi nói:
– Mau ăn đi.
– Tôi không ăn, anh đem ra ngoài đi.
– Tôi xin lỗi vì đã đánh cô, sau này về nhà cô muốn sao tôi cũng chiều còn bây giờ mau ăn đi mới có sữa cho thằng bé bú.
Hoàng Sơn vừa nói vừa đút muỗng cháo cho Thảo Như, cô ta đưa tay đẩy ra khiến hộp cháo đổ xuống nền nhà. Quá tức giận, Hoàng Sơn vung tay tát Thảo Như rồi đi ra ngoài. Bị Hoàng Sơn đánh, cô ta bật khóc vì vừa đau vừa cảm thấy tủi thân vô cùng.
Thảo Như khóc thì thằng bé trên tay bà Linh cũng khóc theo, bà dỗ mà nó không nín nên liền ôm lại giường đặt thằng bé xuống chỗ Thảo Như rồi nói:
– Khóc lóc cái gì, mau cho thằng bé bú đi.
Thảo Như kéo áo lên cho con bú nhưng khổ nỗi không có giọt sữa nào khiến đứa bé đang đói lại khóc ré lên. Chưa biết làm thế nào thì y tá mở cửa đi vào, nhìn đứa bé rồi nói với bà Linh:
– Sản phụ mới mổ nên sữa chưa về đâu ạ, người nhà nên mua sữa pha cho em bé uống trước đi.
Y tá nói xong thì dặn dò vài câu nữa rồi rời khỏi phòng, Thảo Như nói với bà Linh:
– Mẹ đi mua sữa rồi pha cho thằng bé uống giúp con với.
– Thật là phiền phức mà.
Bà Linh nói thế rồi đi ra ngoài, một lát sau bà cầm theo hộp sữa và bình sữa nhỏ vào pha sữa rồi cho thằng bé bú. Sau khi được bú no, bà Linh để thằng bé nằm lại chỗ cô ta và nói:
– Ở đây mà trông nó đi, tôi phải về lo cơm nước rồi.
– Mẹ về đi.
Sau đó bà Linh đi về, Thảo Như nhìn thằng bé ngủ mà trong lòng không khỏi lo lắng. Bây giờ cô ta bắt đầu cảm thấy hối hận với những lựa chọn của mình. Tranh thủ lúc thằng bé ngủ, cô ta cũng tranh thủ ngủ nhưng vì vết mổ cứ đau âm ỉ khiến cô ta cứ chợp mắt vài phút là tỉnh dậy, cứ thế vài lần mới chợp mắt được…
…….
2 ngày sau
Trong lúc đang ăn cơm trưa cùng Thùy An thì bà Mai nhận được cuộc gọi của thám tử, bà liền buông đũa rồi cầm điện thoại đi vào phòng nghe. Thùy An thấy mẹ nuôi như thế thì không khỏi tò mò vì mọi lần mẹ đều nghe điện thoại trước mặt cô ta, hôm nay lại đi vào phòng để nghe nên cô ta thấy là lạ, chờ bà Mai vô phòng thì cô ta cũng đứng dậy đi theo.
Bên trong phòng, bà Mai nhấn nút nghe:
“Alo tôi nghe đây. Chuyện tôi nói anh điều tra thế nào rồi, đã có kết quả chưa “
Đầu dây bên kia giọng thám tử vang lên:
“Tôi đã điều tra mọi thông tin của cô gái kia, cô ta đã có chồng nhưng đã ly hôn chồng được vài tháng vì chồng ngoại tình. Cô ta hiện đang làm giáo viên tại trường học Hồng Hà, số điện thoại của cô ta 0978xxxx327 và sau khi ly hôn thì cô ta về ở nhà ba mẹ”
Bà Mai vừa nghe vừa lấy giấy bút ghi lại tên trường Diệu Nhi dạy và số điện thoại của cô. Chờ thám tử nói xong thì bà trả lời:
“Tốt lắm, tiền công của anh tôi sẽ gửi ngay lập tức”
“Cảm ơn bà, hy vọng sẽ còn dịp hợp tác”
Nói xong thám tử tắt máy, bà Mai liền chuyển tiền qua trả công cho thám tử. Bà cầm tờ giấy vừa ghi bỏ vào túi xách rồi đi lại mở cửa đi ra ngoài.
Thùy An nghe tiếng mở cửa thì lập tức đi nhanh về phía bàn ăn, giả vờ như vẫn đang ăn cơm. Ban nãy đứng bên ngoài cửa cô ta cũng nghe loáng thoáng được một ít. Đại khái cô ta nghe được mẹ nuôi thuê thám tử điều tra chuyện gì đó. Đột nhiên Thuỳ An có linh cảm là có khi nào mẹ điều tra Diệu Nhi không. Thùy An chờ mẹ nuôi ngồi xuống thì cô ta hỏi:
– Có chuyện gì hả mẹ, con thấy mẹ rất vui vẻ.
Bà Mai cầm đũa gắp thức ăn và nói:
– Cũng có chút chuyện vui, mà tối mai con có bận gì không?
– Dạ không mẹ ạ.
– Vậy thì đi cùng mẹ tới nơi này nhé.
Thùy An nghe thế thì trong lòng thắc mắc vô cùng nhưng mẹ nuôi không nói nên cô ta không dám hỏi thêm nữa mà chỉ “dạ” rồi tiếp tục cùng mẹ nuôi ăn cơm.
Chiều ngày hôm sau, bà Mai chờ Thùy An đi làm về để đi cùng. Ngồi chờ mãi đến 5 giờ thì Thùy An cũng về, cô ta nói:
– Mẹ chờ con lâu không, con xin về sớm mà kẹt xe nên về hơi trễ.
– Không sao, con có thay quần áo không thì vào phòng thay đi rồi mẹ con mình đi.
– Dạ thôi ạ, lát về con tắm rồi thay luôn cũng được.
Bà Mai gật đầu rồi cùng Thùy An đi xuống bắt taxi đi, nơi hai mẹ con họ tới đó là…