Chờ cô Sáu về thì Diệu Nhi liền nói: – Dạ thưa bác, giờ mọi việc cũng đã xong hết rồi, bác và Thuỳ An cũng mệt cả ngày rồi nên hai người về nghỉ ngơi đi ạ. – Chị nói vậy là muốn đuổi tôi và mẹ về phải không. Nhà này là của anh Thiên, chị có quyền gì mà đuổi tôi và mẹ vậy hả. – Em nói vậy là sai rồi, chị đâu có đuổi em với mẹ về. Chị thấy cả ngày hôm nay em với mẹ vất vả nên muốn hai người về nghỉ ngơi cho khoẻ thôi mà. Mà nhân tiện em nói về quyền của chị thì chị cũng nói luôn chị bây giờ đã là vợ của anh Thiên thì thừa quyền luôn chứ không phải lấy quyền là vợ anh Thiên nữa đâu em. Với cả em cũng chỉ làm em gái xét về vai vế thì em không có quyền nói chị phải không nhỉ. Diệu Nhi lúc nãy nhịn chẳng qua vì có người ngoài ở đây còn bây giờ chỉ có người nhà nên cô nói một tràng khiến Thùy An không nói được gì nên cô ta liền quay sang mẹ nuôi nói: – Mẹ thấy chị ta ghê gớm chưa, đã cưới hỏi gì đâu mà nhận là vợ anh Thiên rồi còn cấm con tới đây nữa. Con là em gái của anh Thiên chứ có phải người ngoài đâu. Nghe Thùy An nhận mình là em gái của Quốc Thiên, Diệu Nhi mỉm cười trả lời lại: – Em đừng cứ cất lời nói là bảo chị chưa cưới hỏi nữa đi. Chị nghĩ em là người có ăn có học nên phải hiểu biết nhưng xem ra em lại không biết gì rồi. Vậy để chị nói cho em hiểu nha “Chị đã là vợ của anh Thiên, con dâu của mẹ”. Chị không tự về nhà anh Thiên mà mẹ phải mang lễ qua để đón chị về và chị cũng đã thắp nhang trước tổ tiên nhà anh Thiên nên giờ chị là vợ chính thức của anh Thiên. Còn cưới hỏi như em nói chắc là đãi tiệc mời bạn bè thì đợi anh Thiên hồi phục thì bọn chị sẽ tổ chức sau. À mà quên cũng phải cảm ơn em vì đã nhắc nhở, đúng là về mặt pháp luận thì chưa được công nhận thật, ngày mai chị sẽ cùng anh Thiên đi đăng ký kết hôn. Còn một điều này chị muốn em ghi nhớ “anh Thiên là con một làm gì có em gái nào ở đây.” – Chị… chị quá đáng vừa phải thôi nha đừng ỷ có anh Thiên yêu thương thì muốn làm gì làm. – Anh Thiên là chồng chị, anh ấy không yêu thương chị thì chả nhẽ yêu thương em gái nuôi à. Thùy An tức đến nỗi đỏ hết cả mặt, cô ta thấy mẹ nuôi không bênh mình thì càng tức hơn nên cầm túi xách đứng dậy đi về trước. Bà Mai chờ Thùy An đi thì mới lên tiếng: – Tôi cứ nghĩ cô ngoan hiền nhưng chắc tôi nhầm rồi, con người cô ghê gớm hơn tôi tưởng đấy. – Dạ con ngoan hiền với người cần ngoan hiền thôi bác à chứ với những người muốn đè đầu cưỡi cổ con muốn con nghe theo thì con không thể ngoan hiền được. Với cả con cũng không làm gì quá đáng đến mức bác nói ghê gớm không ngoan hiền đâu ạ. Con chỉ nói sự thật thôi mà sự thật thì thường mất lòng bác ạ. – Cô hay lắm, xem ra tôi đánh giá thấp cô quá rồi. – Dạ con cảm ơn bác đã quá khen, hôm nay bác cũng vất vả và mệt, con với anh Thiên cũng mệt rồi ạ. Bác về nhà nghỉ ngơi đi ạ. – Cô muốn tôi đi đâu trong khi đây là nhà của con trai tôi. Mệt thì tôi nghỉ lại đây luôn chứ đi đâu. Ngoan hiền của cô là đuổi mẹ chồng ra khỏi nhà à. – Dạ. Con đâu dám đuổi bác đâu ạ. Bác bảo con cưới xong thì cho con với anh Thiên ở riêng nên con cứ tưởng là chúng con ở riêng nhà này, vậy không phải à bác. Bà Mai nghe Diệu Nhi nói thế thì cứng miệng không nói được gì. Bà lấy túi đứng dậy đi. Diệu Nhi thấy bà Mai đi thì lên tiếng chào nhưng bà không đáp lại mà cứ thế đi thẳng. Cô đợi bà đi thì khoá cửa lại đưa Quốc Thiên vào phòng cho anh nghỉ ngơi. Đợi Quốc Thiên ngủ thì cô lấy laptop ra soạn giáo án. Bà Mai tức tối về nhà, bà không nghĩ Diệu Nhi dám nói chuyện và hành xử với bà như thế. Trong lòng bà bây giờ chỉ mong Quốc Thiên mau nhớ lại để bà có cớ dạy dỗ lại Diệu Nhi chứ không thể để cô ta lộng hành như vậy. ………. Ở nhà Hoàng Sơn lúc này cũng đang làm tiệc đầy tháng cho Gấu, con trai của anh ta và Thảo Như. Từ hôm ở bệnh viện về tới nay, Hoàng Sơn luôn chạy theo các cuộc vui cùng với bạn bè ở công trường mà không hề quan tâm gì tới Thảo Như khiến cô ta ngày càng chán nản. Nhưng vì Gấu còn nhỏ cô ta lại đang nghỉ sinh nên không có tiền đành phải cắn răng chịu đựng. Mọi người đến dự tiệc đầy tháng đều khen Gấu đẹp trai đáng yêu nhưng duy nhất có Thanh Nhàn nhìn Gấu không có một nét nào giống anh trai mình nên liền kéo mẹ cô ta ra một góc nói chuyện. Bà Linh đang ôm cháu nội khoe với mọi người bị Thanh Nhàn kéo đi thì bực mình nói: – Có chuyện gì mà kéo mẹ ra đây vậy Nhàn. – Mẹ nhìn kỹ thằng Gấu xem có nét nào giống anh Sơn không chứ con thấy là không có nét nào giống rồi đó. Thảo Như không thấy mẹ chồng và con trai đâu thì vội đi tìm, nào ngờ nghe thấy Thanh Nhàn nói với mẹ chồng những lời vừa rồi, cô ta có chút lo sợ vội đi lại lên tiếng: – Cô Nhàn nói gì lạ vậy, thằng Gấu giống anh Sơn như vậy mà cô nói không giống là sao. Hay cô ghét tôi, không muốn mẹ con tôi ở đây nên đặt điều nói tầm bậy vậy hả. Bà Linh thấy Thảo Như nói cũng đúng nên gật đầu đồng ý rồi nói lại với Thanh Nhàn: – Cái Như nó nói đúng đó, thằng Gấu giống anh con vậy mà còn nói tầm bậy lỡ ai nghe được không hay đâu nha Nhàn. – Con nói thật mà, mẹ không thấy hả. Thanh Nhàn vừa dứt lời thì thằng Gấu cũng khóc ré lên. Nghĩ cháu nội đói nên bà Linh đưa cho Thảo Như và nói: – Vào pha sữa cho thằng bé bú đi, chắc nó đói rồi đó. Thảo Như “Dạ” nhận lấy con trai rồi nhanh chóng ôm vào phòng pha sữa cho con bú. Thanh Nhàn thấy Thảo Như ôm thằng bé đi như vậy thì tính nói tiếp nhưng thấy Tủn bị ngã nên vội chạy lại đỡ con rồi đi tìm Hoàng Sơn nói chuyện. Bà Linh thấy không còn gì nữa nên bà đi vào tiếp khách phụ chồng. Sau khi bữa tiệc đầy tháng kết thúc, Hoàng Sơn say mèm đi loạng choạng vào phòng. Thảo Như đang cho con trai ngủ, thấy Hoàng Sơn như vậy thì nói: – Anh ra ngoài ngủ đi để tôi cho Gấu ngủ chứ mùi rượu nồng nặc vậy ai mà chịu nổi. Hoàng Sơn nhớ lại những gì vừa nãy Thanh Nhàn nói nên anh ta mặc kệ lời Thảo Như mà cứ hiên ngang đi vào chỉ mặt cô ta nói: – Cô nói đi, thằng Gấu có phải con tôi không hả? Nghe Hoàng Sơn hỏi, Thảo Như chột dạ nghĩ chắc Thanh Nhàn nói chứ không ai. Trong lòng khá tức giận nhưng cô ta cố tỏ ra vẻ bình thường đáp lại: – Anh lại nghe ai nói linh tinh đó, thằng Gấu không phải con anh chứ chẳng nhẽ là con hàng xóm. Hoàng Sơn bóp miệng Thảo Như gằn giọng lên nói: – Cô liệu hồn với tôi, nếu để tôi phát hiện ra cô cho tôi đổ vỏ thì tôi không tha cho cô đâu. Bị Hoàng Sơn bóp miệng đau quá nên Thảo Như cào cấu vào tay anh ta khiến anh ta đau mà tát vào mặt cô ta rồi nói: – Con c.h.ó này dám làm tao đau à. Thảo Như ôm mặt bắt đầu khóc toáng lên làm Gấu đang nằm trong nôi cũng giật mình khóc theo. Thảo Như vội ôm Gấu lên vừa dỗ vừa nói: – Anh là cái thá gì mà tôi không dám, từ ngày anh đánh tôi tới nỗi tôi sinh non Gấu rồi mẹ con tôi về nhà thì anh không chăm sóc đi thâu đêm suốt sáng với những cuộc vui thì đối với tôi, anh đã không còn tồn tại rồi. – Tao đi làm cực khổ nuôi mẹ con mày thì đi chơi có sao, mày ở nhà sung sướng còn muốn gì hả. Nói xong Hoàng Sơn gục xuống giường nằm ngủ vì say còn Thảo Như ngồi ôm Gấu mà tủi thân bật khóc. …. Ngày hôm sau, Diệu Nhi và Quốc Thiên cùng nhau đi ăn sáng rồi đến ủy ban nhân dân quận Diệu Nhi ở để đăng ký kết hôn. Vì đã chuẩn bị giấy tờ cần thiết đầy đủ nên cả hai làm xong rất nhanh. Sau khi nhận 2 tờ giấy đăng ký kết hôn có chữ ký của cô và Quốc Thiên thì cả hai nắm tay nhau đi về. Ngồi trong xe cô nhìn anh mỉm cười rồi tự nhủ dù sau này anh có nhớ lại hay không thì cô lúc nào cũng sẽ ở bên anh, không xa rời. Quốc Thiên lúc này cũng vui đến mức chỉ muốn ôm lấy Diệu Nhi vào lòng và nói cho cả thế giới biết cô đã là vợ anh nhưng anh cố kìm nén lại chờ ngày thích hợp sẽ nói với cô. Về đến nhà, Diệu Nhi nhìn đồng hồ thấy chưa tới giờ dạy nên cô tranh thủ nấu ăn sẵn cho Quốc Thiên rồi mới đi. Trước khi đi, cô nói với Quốc Thiên: – Đồ ăn và cơm em nấu sẵn rồi khi nào anh đói thì ăn nhé, bây giờ em phải đến trường dạy học. Ở nhà có chuyện gì thì gọi cho em nha. Quốc Thiên mỉm cười gật đầu, Diệu Nhi đưa tay vẫy tạm biệt anh rồi mới đi. …… Cuộc sống hôn nhân của Diệu Nhi và Quốc Thiên cứ thế trôi qua êm đềm. Mới đây mà cả hai đã chung sống với nhau được 2 tháng rồi. Trong thời gian đó cô cảm thấy Quốc Thiên có rất nhiều tiến bộ. Anh giúp cô rửa chén bát, giúp cô lặt rau và những lúc cô nấu ăn ảnh đều đứng bên cạnh phụ cô. Còn bà Mai và Thùy An, từ ngày đó đến giờ cũng ít qua Thăm Quốc Thiên mà có qua thì cũng qua những lúc cô đi dạy không có nhà. Hôm nay là cuối tuần nên cô và Quốc Thiên về nhà ba mẹ cô chơi. Bà Loan và Ông Quang thấy vợ chồng con gái về thì mừng lắm, bà nấu rất nhiều món cho cả hai ăn. Vợ chồng cô chơi đến chiều mới về, trước lúc về bà Loan kéo tay Diệu Nhi vào phòng hỏi: – Cuộc sống bên đấy ổn không con, bà ấy có làm khó gì con không? – Dạ ổn mẹ ạ, căn hộ bên đấy chỉ có con và anh Thiên ở thôi nên mẹ yên tâm nha. – Ừ, như thế cũng tốt. – Dạ thôi giờ con xin phép về hôm nào rảnh con lại sang thăm ba mẹ tiếp nha. – Ừ con về đi. Sau đó cô và Quốc Thiên chào ba mẹ rồi mới về nhà. Trên đường về, cô thấy bà Mai gọi nên nhấn nghe: “Dạ alo bác gọi con có chuyện gì không ạ” Bà Mai muốn gặp Quốc Thiên nhưng biết hôm nay Diệu Nhi ở nhà, bà không muốn sang nên gọi cho Diệu Nhi nói: “Cô cho Quốc Thiên qua đây ăn cơm đi” ” Dạ. Bác đợi một lát, con với anh Thiên qua ạ”. Bà Mai ừ rồi tắt máy, Diệu Nhi quay sang nói với Quốc Thiên: – Mẹ anh gọi sang nhà ăn cơm, chúng ta qua đó nha. – Không… muốn về nhà thôi. Diệu Nhi phải nói mãi Quốc Thiên mới đồng ý qua ăn cơm cùng bà Mai. Ngồi trên xe 20 phút thì cũng tới nơi, bà Mai gặp Quốc Thiên thì mừng lắm liền kéo anh ngồi xuống sofa hỏi. Hôm nay cô Sáu về quê nên Thùy An ở trong bếp nấu ăn. Cô ta liếc mắt nhìn ra ngoài rồi nghĩ ra một kế hay, nên đi ra ngoài nói: – Tôi đang chiên cá dở, chị vào nấu phụ tôi với. Diệu Nhi không ngần ngại mà đứng dậy đi vào bếp phụ Thùy An. Đến lúc cá chín thì Diệu Nhi gắp ra bỏ lên dĩa rồi quay lại đem chảo dầu đi đổ. Thùy An nhân lúc Diệu Nhi không chú ý, cô ta kéo chảo dầu xích ra ngoài, chỉ cần Diệu Nhi quay lại thì sẽ đụng trúng. Quả như dự đoán, lúc Diệu Nhi quay lại thì đụng trúng chảo dầu. Toàn bộ dầu trong chảo đổ xuống chân Diệu Nhi. Thùy An mỉm cười đắc ý trong lòng rồi giả vờ cúi xuống hỏi thăm Diệu Nhi: – Chết rồi chị có sao không, sao lại bất cẩn vậy. Bà Mai và Quốc Thiên đang ở bên ngoài nghe tiếng đổ vỡ thì vội đi lại bếp. Nhìn xuống chỗ Diệu Nhi đang đứng dầu đổ loang lổ, chân cô cũng đỏ lên. Quốc Thiên không suy nghĩ nhiều mà cúi xuống ôm cô lên trước sự ngỡ ngàng của bà Mai và Thùy An. Vừa ôm cô xuống dưới chung cư anh vừa hỏi: – Diệu Nhi em có sao không, có đau lắm không. Chờ một lát anh đưa em tới bệnh viện nhé. Diệu Nhi đang đau nhưng nghe Quốc Thiên hỏi vậy thì cô hỏi anh: – Anh Thiên, đi đi từ từ thôi, anh có biết bệnh viện ở đâu không mà đi. – Anh gọi taxi là biết mà. – Anh gọi taxi bằng cách nào. – Xuống dưới sân chung cư là gọi taxi được mà. Dưới đó lúc nào chẳng có taxi. Diệu Nhi thấy Quốc Thiên trả lời như vậy thì nhìn anh một lúc lâu không nói gì làm Quốc Thiên lo lắng hỏi: – Em sao thế Diệu Nhi, sao lại im lặng vậy. Em đau lắm à. – Em cũng hơi đau thôi. Em im lặng là vì… Vừa nói đến đó thì Quốc Thiên đã bế cô xuống sân của chung cư, anh liền đi lại một chiếc taxi đậu gần đấy rồi để Diệu Nhi ngồi vào trước rồi anh cũng ngồi vào bên cạnh cô. Anh nói với bác tài đi đến bệnh viện… nhanh nhất có thể vì vợ anh đang bị bỏng dầu rồi quay qua Diệu Nhi lo lắng bảo cô: – Em ráng chịu một chút nhé sẽ nhanh đến bệnh viện thôi. Diệu Nhi không trả lời mà chỉ gật đầu. Cô cảm thấy Quốc Thiên hôm nay khác hẳn mọi ngày, anh lanh lẹ và nhớ đường không cần cô phải nói. Từ lúc nãy đến giờ quan sát anh cô thấy anh giống như không hề bị mất trí vậy đó. Bà Mai và Thùy An sau phút giây ngỡ ngàng thì cũng vội đi theo Quốc Thiên. Vừa xuống tới thì thấy Quốc Thiên và Diệu Nhi rời đi nên Thùy An nhanh chóng bắt taxi rồi đi theo. Thấy taxi đậu ở bệnh viện nên Thùy An và bà Mai cũng xuống xe tiếp tục đi theo. Taxi tới bệnh viện thì Quốc Thiên lại bồng thẳng cô vào phòng cấp cứu để bác sĩ xem vết bỏng của cô. Bác sĩ sau khi thấy vết bỏng của Diệu Nhi thì bảo y tá mang dụng cụ lại để làm sạch vết bỏng và sát trùng cho cô. Quốc Thiên ở bên cạnh thấy Diệu Nhi nhăn nhó thì xót cô vô cùng. Sau khi làm xong bác sĩ nói Diệu Nhi bị bỏng khá nặng nên cần qua khu bỏng theo dõi ít hôm vì sợ vết bỏng bị nhiễm trùng. Quốc Thiên nghe thế trả lời lại bác sĩ rồi nói Diệu Nhi ngồi chờ anh lấy xe lăn đẩy cô qua khu điều trị.