Yêu Lại Người Yêu Cũ Là Đỉnh Lưu

Chương 37: Chương 37:



Phòng phát sóng trực tiếp cũng trở nên sôi sục.
 
[Bị mèo cắn á hả ? Cắn ở chỗ này ? Tin à ? ]
 
[Ngoài ra trong cabin tình yêu có mèo à ? ]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
[Anh trai quay phim ơi mau mau mau ! Quay camera sang Tô Diệp Tinh đi a a tôi muốn xem biểu cảm của cô ấy quá đi ! Là cô ấy phải không vậy ? Có phải người phụ nữ này đang bạo hành trên môi anh Dã của tôi hay không ! ]
 
Toàn bộ fan cp cỏ hoang ngôi sao như muốn bùng nổ.
 
Những nhóm như fan CP có thể khó mà không có kẹo, năm đó Lục Dã và Tô Diệp Tinh nhìn thấy nhau mặt mày đanh lại như bị chét chì như thế, bỏ liên lạc với nhau, không hợp tác trong nhiều năm. Thậm chí cũng có thể bị mọi người P thành một bộ phim ngược luyến toàn tâm, huống hồ gì Lục Dã còn dùng biểu cảm như thế, nói ra một câu khiến người ta phải suy nghĩ khác.
 
[Anh Lục nói là mèo thì chính là mèo đi, mèo Tinh Tinh. ]
 
[Phải kịch liệt lắm mới có thể cắn môi người ta thành như vậy đó he he he he]
 
[Thảo nào Tinh Tinh lại không chịu xuất hiện trước ống kính, miệng của Tinh Tinh chắc cũng sưng lên rồi. Đạo diễn, sau khi chương trình được phát sóng, phần này không thể bị cắt ! Tôi muốn xem một phân đoạn khác ~~]
 
Giờ khắc này, biểu cảm trên mặt Tô Diệp Tinh cuối cùng cũng không chống cự được nữa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô chỉ biết rằng Lục Dã không biết xấu hổ, nhưng cô không biết rằng anh có thể rất không biết xấu hổ như thế này.
 
Cô cũng chú ý tới, sau khi nghe xong câu nói này, mặt của Lâm Nghêu đỏ bừng bừng nhìn cô, rồi lại nhìn cô thêm lần nữa, sau đó lại nhìn Lục Dã, như thể nhìn thấy thứ gì đó không nên nhìn.
 
". . . ."
 
Đối với những vị khách mời khác, biểu hiện của họ hoàn toàn không giống nhau.
 
Chỉ có Sầm Xuân nói: "A, anh Lục, anh nói xem con mèo đó sẽ không phải là con này chứ ?"
 
Cùng với âm thanh của anh, camera quay ra bên ngoài, bên ngoài cửa sổ thủy tinh có một con mèo màu cam đang uyển chuyển bước đi trên bãi cỏ, dường như nó nhận ra có người đang nhìn mình, liền duyên dáng quay lại vẫy vẫy cái đuôi một cái rồi hướng mắt về phía bọn họ kêu "meo meo" một tiếng.
 
“A, chú mèo cam to đáng yêu quá đi a !” Cố Giảo dựa vào cửa sổ ngẩng đầu nhìn, “Lục lão sư, anh mang theo con mèo từ nhà đến sao ?”
 
Lục Dã  không lên tiếng phủ nhận.
 
"rất dễ thương."
 
Cố Giảo chạy ra ngoài để vuốt ve con mèo, Sầm Xuân cũng đi theo.
 
Một lúc sau bãi cỏ vang vọng tiếng cười của hai người họ.
 
Chỉ có Lâm Nghêu, đại khái thì cô là nghĩa đã bị thương đến mức phải băng lại lúc đi đến quán cà phê mèo, chỉ mở cửa sổ và dè dặt nhìn ra ngoài.
 
[Hóa ra là thực sự có mèo. . .]
 
[Tôi muốn là con mèo đó 555]

 
[Tôi đã nói rồi mà, chương trình mới diễn ra được vài ngày, đòi hỏi một nụ hôn là quá trắng trợn. . .]
 
Tô Diệp Tinh vô thức thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghe thấy tiếng cười trầm thấp của những người bên cạnh cô.
 
"Con mèo của đạo diễn Tồi mà."
 
“. . .Ồ.” Tô Diệp Tinh trợn tròn mắt, “Vậy tôi còn cần cảm ơn anh không hả ?”
 
"Không có gì."
 
". . . . . ."
 
Tô Diệp Tinh không buồn nói chuyện với anh, trong khi Lục Dã bên này đã bước vào nhà bếp và làm bữa sáng với tốc độ nhanh chóng.
 
Cô thích món trứng tráng mềm.
 
Hai lát bánh mì nướng.
 
Một ly sữa với độ ấm vừa phải, nửa quả táo và một đĩa hạt ngũ cốc nhỏ.
 
khỏe mạnh.
 
Dinh dưỡng đầy đủ.
 
Ở phía đối diện, anh ta cũng đặt một phần y hệt như của cô.
 
Hai người yên lặng ngồi trong phòng khách ăn sáng, Ôn Gia ăn các thực phẩm giúp tăng cơ cũng ngồi bên cạnh, hình như anh cũng nhận ra, sau khi nhìn thấy Lục Dã và Tô Diệp Tinh, anh yên lặng ngồi ăn phần của mình mà không nói câu nào.
 
Một lúc sau, đột nhiên chợt nhớ gì đó, anh nói
 
"Tô lão sư, chiều nay chúng ta ra ngoài chơi nhé ?"
 
“A ?” Tô Diệp Tinh kinh ngạc, “Hiện tại chúng ta có thể đi ra ngoài một mình sao ?”
 
"Dù sao Tần lão sư xin phép nghỉ, " Ôn Gia nói, "Đạo diễn nói, hôm nay chúng ta có thể tự túc để quay một ít tư liệu."
 
Hàm ý sau câu nói đó là các khách mời có thể tự do hoạt động.
 
Tô Diệp Tinh nhìn anh cười xin lỗi: "Thật xin lỗi, quản lý của tôi đã nhận quảng cáo cho tôi, lát nữa tôi phải đi quay một quảng cáo."
 
"Vậy thì tôi sẽ. . ."
 
“Không cần đâu.” Không đợi Ôn Gia nói xong, Tô Diệp Tinh đã trực tiếp nói: “Bên chỗ quay quảng cáo. . . thì không tiện lắm.”
 
Cô gái lộ ra khuôn mặt lấy làm khó xử.
 
Bởi vì chỉ trang điểm một lớp nền đơn giản, nên đôi mắt của Tô Diệp Tinh trở nên trong sáng hơn và đôi gò má cũng trở nên mềm mại hơn, trắng nõn và dịu dàng đến mức có thể nhéo mềm nhũn ra bất cứ lúc nào.
 

Mà một chút sự có lỗi ẩn hiện lên trong đôi mắt đó lại càng khiến người ta khó mà có thể từ chối được.
 
Ôn Gia cũng không biết vì sao, trong lòng lại có chút buồn bực, nói: "Được, cô đi."
 
Anh vô thức liếc nhìn Lục Dã đang ngồi đối diện.
 
Người đàn ông hơi cúi đầu không nhìn bọn họ, trên khuôn mặt lạnh lùng không để lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, ánh sáng xuyên qua tấm rèm che bên cửa sổ chiếu vào, làm cho sau lưng Lục Dã đổ ra một bóng đen mềm mại.
 
Nhưng ánh sáng và bóng tối không hề làm vấy bẩn gò má của anh ta, ngược lại lộ ra một chút lãnh đạm không thể hiện chút cảm xúc nào thừa thải.
 
Lời nói của huấn luyện viên cứ không ngừng vang lên bên tai Ôn Gia: "Tiểu Gia này, trên sân đấu, chưa đến giây phút cuối cùng, cậu sẽ mãi mãi không bao giờ đến cuối cùng biết ai sẽ về đích trước. Vì vậy, hãy cố gắng chạy, chạy ngay cả khi phổi của cậu đau đến mức muốn bùng nổ cậu cũng phải chạy, hãy làm người chạm đến vạch đích đầu tiên.”.
 
Vì vậy, hãy cố gắng để chạy nào.
 
Chạy ngay cả khi phổi của cậu đau đến mức muốn bùng nổ cũng phải chạy.
 
Hãy là người đầu tiên chạm đến vạch đích đầu tên.
 
Nghĩ tới đây, Ôn Gia càng ăn nhanh hơn.
 

 
Sau khi ăn sáng xong, Tô Diệp Tinh nói qua với đạo diễn Tồi một tiếng rồi lên xe bảo mẫu do chị Lưu sắp xếp bên ngoài biệt thự.
 
Tuy nhiên, đạo diễn cho biết ông muốn tự do thu thập tư liệu nên đã sắp xếp một người quay phim để đi theo với bọn họ.
 
“Quảng cáo có yêu cầu bảo mật.” Tô Diệp Tinh nói.
 
Đạo diễn Tồi: "Không sao, trước khi phát sóng tôi sẽ liên lạc với bên mọi người một chút, tuyệt đối sẽ không phát sóng khi chưa được phép, hơn nữa. . . nói không chừng bên phía nhãn hàng cũng rất sẵn lòng để liên kết cùng với chương trình chúng ta thôi ?”
 
Tô Diệp Tinh không còn cách nào khác đành phải cho anh trai quay phim vác thiết bị lên xe.
 
Vừa lên xe, cô liền mở điện thoại di động mà ê-kíp chương trình đã đưa lại cho mình.
 
Một cảnh báo pin yếu hiện lên trên điện thoại.
 
"Có cục sạc không ?"
 
"Dạ có.”
 
Tiểu An lấy bộ sạc từ chiếc túi lớn mà cô đang mang và đưa nó cho Tô Diệp Tinh.
 
Tô Diệp Tinh cắm sạc vào.
 
Khi ngồi lướt tin nhắn, Tô Diệp Tinh thấy Trình Mạt vừa gửi cho cô một tin nhắn.
 

[Tinh Tinh, lão Hứa đã trở lại, tối nay chúng ta sẽ tổ chức tiệc chiêu đãi anh ấy ở Nùng Thanh, cậu có đến không ? ]
 
Giống như cô ấy ý thức được cô sẽ không nhận được tin nhắn, nên Trình Mạt lập tức gửi một tin khác: [A, suýt chút nữa thì tớ quên mất, cậu không ra được, không sao, ly rượu đó để tớ kính thay cậu cho. ]
 
Tô Diệp Tinh ngay lập tức gọi cho Trình Mạt.
 
Trình Mạt nhận điện thoại rất nhanh: "Ủa ? Giờ này, làm sao mà cậu có thể gọi điệnt hoại được vậy ? Màn hình bị chặn rồi à."
 
"Cái gì mà chặn màn hình ? Lát nữa tớ phải đi quay quảng cáo, anh quay phim cũng đi theo tớ." Tô Diệp Tinh nhắc nhở đối phương, sau đó nói: "Sao cậu lại nói với tớ, Hứa Ninh An quay về rồi?"
 
Hứa Ninh An là bạn chơi từ thuở nhỏ của cô và Trình Mạt.
 
Từ nhỏ đến tận khi trưởng thành, cho dù Trình Mạt có gặp rắc rối, cô  cũng không tính là chỗ dứa đáng tin cậy, chỉ có Hứa Ninh An là có thể dọn dẹp mớ hỗn độn cho họ.
 
Chỉ là mớiba năm trước, Hứa Ninh An bị gia đình anh cử ra nước ngoài để mở rộng sản nghiệp, lần cuối gặp nhau là đầu năm, côbay  đi Florence để quay quảng cáo, tình cờ là Hứa Ninh An cũng đang ở gần đó nên anh bay đến ăn cùng cô bữa cơm.
 
Trước đây anh cũng nói trong nhóm, phải đến cuối năm nay mới có thể bay về được.
 
"Cậu không xem tin nhắn trong nhóm ?" Trình Mạt nói, "Ở trong nhóm anh ấy vừa mới phát bao lì xì đỏ đấy trời.”
 
Sau đó, Tô Diệp Tinh đã nhấp vào nhóm nhỏ, trong đó có cô, Trình Mạt và cả Hứa Ninh An.
 
Hứa Ninh An đã gửi một phong bì màu đỏ trong nhóm, sau đó kèm theo một tin nhắn.
 
An: [Tớ về rồi. ]
 
Tô Diệp Tinh vô thức nhấp vào phong bì màu đỏ.
 
Mở ra chính là [38].
 
Tô Tô: [ Cái này gọi là lớn hả ? ]
 
Trình Mạt gửi một tin nhắn trong nhóm: [Ha ha, chúc cho Tinh Tinh sớm thăng cấp và tận hưởng lễ hội ba tám vui vẻ này ~]
 
Tô Tô: [Hì hì. Bốn xu  sáu có xứng đáng để nói chuyện không ? ]
 
Vừa nói, cô lại nhắn cho Hứa Ninh An.
 
[Cậu quay trở lại rồi ? Sao đột ngột thế ? ]
 
Hứa Ninh An không biết anh bên đó đang bận việc gì nên không trả lời.
 
Trình Mạt là người trả lời cô: [Chín giờ, Nùng Thanh, cậu có đến hay không đây ? ]
 
Tô Tô: [. . . Nếu mà tớ xin nghỉ phép ra được thì tớ ra. ]
 
Gửi xong, cô tắt điện thoại, dựa vào ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.
 
Một lát nữa phải quay quảng cáo.
 
Cô ấy phải sạc lại pin cho bản thân.
 
Cảnh đầu tiên do bên phía quảng cáo sắp xếp là một cảnh quay trong studio ở Tòa nhà Hằng Sênh.
 
Chị Lưu đã đợi ở bãi đậu xe của tòa nhà từ sớm, vừa thấy bọn họ xuống xe, liền vội vàng đi đến chỗ cô.
 
Đầu tiên chị Lưu lên tiếng chào hỏi người quay phim, nhét một phong bì màu đỏ vào tay anh ta, sau đó nhìn Tô Diệp Tinh xuống xe.

 
Làn da trắng mịn, liền vui vẻ, hài lòng nói: "Không tệ."
 
Chị Lưu lại nhìn vào mắt cô.
 
Tô Diệp Tinh ở trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi lại sức một hồi, mắt cũng không sưng nữa, lại gật đầu: "Xem ra ở chương trình tạp kỹ này sức sống của em rất tốt, rất tốt, tiếp tục phát huy."
 
Tô Diệp Tinh giật giật khóe miệng, gượng ép nở ra một nụ cười.
 
Chị Lưu vỗ vai cô: “Đi, đi lên đó trước đã.”
 
Bởi vì lúc ở trên đường đi, tiểu An đã nói chuyện với chị Lưu trước về người quay phim, nên cô ấy nói: "Tôi đã nói chuyện với bên công ty quảng cáo, ý của bên đó là có thể được liên kết với chương trình của các bạn, vì vậy việc quay phim không có vấn đề gì, nhưng thời gian phát sóng chương trình phải đồng bộ với quảng cáo. . ."
 
Anh trai quay phim gật đầu một cái: "Chị Lưu, chị liên lạc với đạo diễn của chúng tôi một chút, nói là được à."
 
Một đám người nói cười nói cười, lúc đến lầu một phải rẽ vào thang máy.
 
Thế mà họ lại ra khỏi thang máy bên trái.
 
Trong khi đợi thang máy bên phải, chị Lưu nhìn đồng hồ: "Đúng rồi, quảng cáo hôm nay có loạt người một người và loạt người hai người, chúng ta cần hợp tác với đối tác. . ."
 
Tô Diệp Tinh không nghe kĩ cho lắm, sự chú ý của cô ấy đều tập trung vào cánh cửa chéo đối diện.
 
Tòa nhà Hằng Sênh cũng coi như là đủ sang trọng.
 
Mái cao, cột đèn trước cửa rạng ngời.
 
Cửa có màu vàng sẫm tối.
 
Một chùm hoa hồng đang nở rộ, lúc này, một nhóm khoảng hơn chục người từ trong cửa lớn màu vàng sẫm đi vào.
 
Tất cả họ đều mặc vest và đi giày da, ăn mặc bảnh bao.
 
Mà trong dòng người đó, người nổi bật nhất là người đứng đầu, giống như một bầu trời tinh tú tụ hợp, được đám đông vây quanh
 
Trong chiếc áo khoác len đen phối cùng một chiếc áo sơ mi trắng, dáng người như người mẫu catwalk, anh uyển chuyển đi tới, ánh mắt có vẻ như cũng quét qua đây, khiến người ta chú ý đến đường nét khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp và trong sáng.
 
"Á, Lục lão sư ?"
 
Tiểu An hét lên.
 
Lục Dã không có đi tới, ánh mắt hờ hững quét qua bọn họ, sau đó anh lại dẫn nhóm người đó đi về một hướng khác.
 
Tô Diệp Tinh nhận thấy rằng đó là thang máy trực tiếp đi từ tòa nhà lên tầng cao nhất.
 
Bên ngoài cổng tòa nhà, các nhóm người hâm mộ bị bảo vệ chặn lại hét đến khản cổ:
 
"Lục Dã ! Lục Dã ! Lục Dã !"
 
" Lục Dã ! Chúng em yêu anh !"
 
Tiếng ồn lớn hơn bất kỳ tiếng ồn nào của cô.
 
Từ góc nhìn của Tô Diệp Tinh, có thể thấy được những dải băng ủng hộ bên ngoài có màu xanh đậm như biển, nó thuộc về Lục Dã.