Yêu Lại Người Yêu Cũ Là Đỉnh Lưu

Chương 63: Chương 63:



Ký ức dường như chợt ùa về mùa hè năm ấy.
 
rất kì lạ.
 
Lần đầu tiên cô gặp Lục Dã là vào những ngày hè, ​​và anh đang dạy thêm cho em họ của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau đó, khi họ ở bên nhau, đó là giữa mùa hè, tròn một năm kể từ khi cô theo đuổi anh, hôm đó là sinh nhật của cô.
 
Nhưng sau đó khi hai người họ chia tay, nhưng lại là mùa đông.
 
rất lạnh.
 
Trong kí ức của mình cô chưa bao giờ cảm thấy có ngày nào lạnh hơn hôm ấy.
 
Mà người phụ nữ này xuất hiện ở nơi giao cách giữa cuối thu và đầu đông lạnh giá.
 
Lục Dã không chỉ quay một bộ phim truyền hình.
 
Chính xác mà nói, là một bộ rồi lại thêm một bộ
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi bộ phim “Chu Hạc Sa" kết thúc quá trình quay, anh được đạo diễn tiến cử tham gia một đoàn làm phim khác, và với màn thể hiện xuất sắc trong buổi phỏng vấn, anh đã trở thành nam chính.
 
Người phụ nữ này là vai nữ chính trong bộ phim đó.
 
Chỉ có điều là, sau vài ngày quay phim, Lục Dã đã quyết định ngừng quay.
 
Không nhiều người trong giới giải trí biết về điều này.
 
Tô Diệp Tinh nhìn đi chỗ khác.
 
Đạo diễn bên kia sau khi chào hỏi Lục Dã xong, liền đi tới bắt tay với cô, sau khi mấy người họ nói chuyện được mấy câu, Lục Dã được một cô gái trẻ dẫn vào phòng trang điểm, từ góc nhìn của Tô Diệp Tinh vẫn có thể nhìn ra được hai gò má đang ửng hồng như hoa đào tháng hai trên cành.
 
Cô nhìn đi chỗ khác.
 
Để Tiểu An mở ghế xếp cho cô, ngồi ở mép ghế chờ Lục Dã trang điểm.
 
Anh trai cầm máy quay phim đang đặt thiết bị bên cạnh cô và điều chỉnh góc độ.
 
Phòng phát sóng trực tiếp vẫn mở, toàn bộ cư dân mạng đều cảm thấy vô cùng phấn khích khi biết rằng Lục Dã sẽ diễn một vai cameo.
 
Đối với hầu hết khán giả mà nói, diễn xuất là một thứ gì đó vừa hơi bí ẩn vừa không quá bí ẩn.
 
Đặc biệt là đối với một ngôi sao lớn như Lục Dã, kỹ năng diễn xuất của anh có thực sự tuyệt vời như anh từng tự tin tuyên bố không ?
 
Nhìn thấy khuôn mặt của anh xuất hiện trên màn ảnh rộng, thậm chí cả kỹ năng diễn xuất của anh, cảm xúc thường bị cuốn theo vào, cho đến khi bị sốc, bị xúc động hoặc thậm chí là kinh hoàng, nổi da gà khắp nơi.
 
Nhưng tình huống quay thật rốt cuộc là như thế nào, cho dù thế nào đi nữa ,thìkhán giả vẫn không thể tự xâu chuỗi lại thành một ấn tượng trọn vẹn trong tâm trí.
 
[Thành thật mà nói, tôi rất mong đợi điều đó. ]
 
[Thật đáng tiếc khi em gái Tinh Tinh sẽ không diễn cùng, nếu mà tiểu công gia và Mỹ Cơ lại tái hợp, diễn xuất một lần nữa sẽ được coi là giấc mơ trở thành sự thật. ]
 
[Này lầu trên, biết đủ dùm cái đi. Thử ngẫm lại trước kia đi, tiểu công gia và Mỹ Cơ thậm chí nhìn nhau thôi mà còn cảm thấy không thuận mắt nữa là. ]
 
Tuy nhiên, Lục Dã không phải là người duy nhất diễn xuất trong phòng phát sóng trực tiếp.
 
Cố Giảo cũng đã diễn, nhưng chỉ là cô diễn vào buổi sáng.
 
Hứa Hân An cũng diễn, và đó cũng là buổi sáng.

 
Kỹ năng diễn xuất của Cố Giảo tốt hơn một chút, còn như Hứa Hân An thì thật sự phải nói là hoàn toàn rất tệ.
 
Lúc này, Tô Diệp Tinh đang dùng chiếc ô lớn màu đen mà Tiểu An mang theo che đầu, đồng thời cầm điện  thoại lên ngồi lướt chơi.
 
Hết cách rồi.
 
Cô cũng không biết đến khi nào Lục Dã mới xong.
 
Cô phải tìm một cái gì đó để làm.
 
Thế thì lướt weibo một chút vậy.
 
Diễn biến của những bức ảnh hickey thực sự đã được tiếp nối bởi một làn sóng thông báo chính thức khác về sự hợp tác của Lục Dã với Điêu Bài.
 
Không ai nghĩ rằng nơi đó là do cô lưu dấu ấn lại.
 
Ngược lại, còn không tiếc lời khen ngợi Lục Dã chụp quảng cáo quá điển trai.
 
Một lúc sau cô lại đi xem phòng phát sóng trực tiếp của chương trình “Chúng ta ở bên nhau”.
 
Khung hình đầu tiên trong phòng phát sóng trực tiếp là cô và Lục Dã.
 
Ngay bây giờ đối diện . .. .  Cô.
 
Tô Diệp Tinh nhìn khuôn mặt to của mình trong máy ảnh, không thể không quay sang nói với anh trai cầm máy quay phim: "Đại ca ơi, anh có thể cắt xa một chút được không ?"
 
Nếu như này mặt trông to lắm đó a.
 
Trên thực tế, khuôn mặt của cô thì cũng không to chút nào.
 
Lúc này cô vẫn để lớp trang điểm theo concept của sân khấu ban nãy, trên mi mắt phủ một lớp phấn vàng nhạt, chớp mắt một cái, hàng mi giống như cánh bướm khẽ rung rinh dưới ánh mặt trời.
 
Bộ áo khoác lông đen, làn da trắng, tóc xoăn màu hạt dẻ, nét mặt thanh tú, mang theo một ánh nhìn oán trách.
 
Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đều đầu hàng trước vẻ đẹp của Tô Diệp Tinh vào lúc này.
 
Anh trai cầm máy quay phim làm ra biểu cảm tôi cũng bất lực.
 
Tô Diệp Tinh lúc này quyết định mặc kệ.
 
Cô lại nhìn những vị khách mời khác.
 
Cố Giảo bây giờ cũng đang đứng dưới sân khấu, đứng xem Sâm Xuân với trang phục lộng lẫy trình diễn một điệu nhảy.
 
Sầm Xuân mặc một bộ vest sequin màu xám bạc, làn da của anh ấy gần như trắng đến mức có thể phát sáng dưới ánh đèn sân khấu trên sân khấu, đuôi mắt anh ấy kẻ một đường kẻ mắt dài mà mỏng, nó khiến đôi mắt của anh ấy dường như có sức hút hơn, như có một luồng điện xoẹt qua.
 
Cố Giảo đứng dưới khán đài che miệng và liên tục "wow" "wow".
 
Mà bên chỗ Lâm Nghêu và Ôn Gia thì cũng tốt.
 
Ôn Gia khi ở trong căn nhà tình yêu thì lại không nói nhiều, nhưng khi ở trước mặt Lâm Nghêu, anh ấy đột nhiên hoạt bát hơn rất nhiều.
 
Hai người trò chuyện cùng nhau, đầu tiên là đến chương trình tạp kỹ mà Lâm Nghêu thường xuyên tham gia với tư cách là khách mời thường niên của chương trình, sau đó đến sân điền kinh của Ôn Gia.
 
Lúc đó đúng lúc có một cuộc cạnh tranh nội bộ, Ôn Gia làm nóng cơ thể trước, rồi lại bị huấn luyện viên vỗ vai và đưa đến đường đua.
 
Khi Ôn Gia đang không ngừng lao về phía trước như một mũi tên, Tô Diệp Tinh nhìn thấy ánh sáng trong mắt anh.
 
Tô Diệp Tinh thầm nghĩ, chương trình xoay quanh tình cảm này thật ra cũng rất tốt.
 

Cô đã gặp rất nhiều người tuyệt vời.
 
Tuy nhiên, trong toàn bộ màn hình chia nhỏ của phát sóng trực tiếp, những người thú vị nhất có lẽ chính là Giang Mộc và Hứa Hân An.
 
Trong hai người, một người là một cẩu nhân không để tâm, một người là không thèm để tâm đến cẩu.
 
Giang Mộc luôn cảm thấy rằng tất cả những người trên thế giới này mà không có khả năng diễn xuất thì đều là rác rưởi.
 
Một người như Hứa Hân An, không những diễn xuất không tốt mà thậm chí còn không ngừng sản xuất những bộ phim tồi ở nước ngoài, ở trong mắt Giang Mộc chính là một cái máy chiến đấu rác rưởi, sớm nên rút lui.
 
Nhưng Hứa Hân An thì lại cảm thấy Giang Mộc, cái tên đạo diễn trẻ con, không có tư cách để muốn bản thân mình trở thành tâm điểm, cô cảm thấy rằng anh không đẹp trai như Lục Dã, mà dáng người của anh cũng không đẹp bằng Ôn Gia, không phải chỉ là giành được một giải thưởng thôi sao, còn dám thể hiện lên mặt với cô nữa. 
 
Hai người bắt đầu đi cùng nhau, một người quay mặt về phía đông và người kia quay mặt về phía tây.
 
Yêu cầu Hứa Hân An diễn xuất, Giang Mộc thậm chí không liếc qua đó.
 
Khi anh trai cầm máy quay phỏng vấn anh, đạo diễn Giang của chúng ta, người đầy kiêu hãnh hừ lạnh một tiếng: "Ước gì trên đời này không còn phim dở."
 
Hứa Hân An lập tức nhặt hòn đá mà tổ đạo cụ đã chuẩn bị rồi bỏ quên lại kế bên cô, ném về phía anh.
 
Đến khi Giang đạo diễn làm việc, Hứa Hân An lại đang ngồi cạnh.
 
Bảo trợ lý di chuyển 10 cái loa đến đoàn phim.
 
Rồi lại phát bài "Hai chú ong nhỏ, bay đến những bông hoa; bay, bay . . . . " 
 
Giang Mộc . . . không thể chỉ đạo đoàn phim diễn tiếp được nữa.
 
Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đều phá lên cười.
 
[ha ha ha ha ha]
 
[Là mắt CP của tôi sao, sao mà đột nhiên tôi lại cảm thấy cặp đôi này cũng rất hấp dẫn thế nhỉ ? ]
 
[Lầu trên, cô không phải một mình đâu. ]
 
[Giang đạo diễn một người đàn ông dễ đu cp này ! Lần sau mời đi với em gái Tinh Tinh !  Hai người mà đi với ai cùng tạo thành cp, lại có thể tạo nên tia lửa tinh yêu gì đây ? ]
 
[+10086! Tôi đồng ý thay cho Lục Dã ! ]
 
Tô Diệp Tinh: . . .
 
Khóe miệng cô cong lên, cô bây giờ chỉ cảm thấy những cư dân mạng này thật là có tài.
 
Cái gì cũng có thể đu cp được.
 
Cô và Giang Mộc?
 
Trong mắt của đại đạo diễn Giang thì có lẽ cô chẳng khác gì mấy so với tàn phế cả.
 
Cô còn đang tiện tay nhấn like một cái bình luận, thì lại nghe thấy một âm thanh "ù ù" đột ngột trong khu vực trường quay.
 
Tô Diệp Tinh theo bản năng ngẩng đầu lên, cô liền nhìn thấy Lục Dã trong chiếc áo choàng màu tuyết, đang khom người, vén tấm mạng che mặt màu trắng có thể nhìn thấy khắp nơi trong đoàn đi ra.
 
Trâm cài tóc đen, quân tử như ngọc.
 
Chỉ liếc mắt một cái, Tô Diệp Tinh liền cảm thấy. . .

 
mười ngàn năm.
 
Chỉ một câu nói xuất phát từ trái tim cô.
 
Thảo nào giới truyền thông đều nói rằng người đàn ông này dường như bước ra từ trong truyện cổ tích, khi anh ấy nhìn bạn, bạn sẽ cảm thấy phong độ ngời ngời.
 
Trong một khoảng thời gian ngắn, khi Lục Dã bước từng bước về phía phim trường, anh dường như đã rũ bỏ lớp vỏ của thế giới hiện đại này, trở thành người quân tử đầy trúc xanh và y phục trong những bức tranh thủy mặc cổ xưa.
 
[TÔI. . . . .]
 
[Vừa rồi cái ánh mắt đó của ảnh đế nhìn qua tôi, da gà da vịt gì của tôi cũng nổi lên hết rồi. ]
 
[Tôi bị đứng hình luôn rồi . ]
 
[Đây là thế mạnh của ảnh đế đây sao ? Ban nãy ngay lúc đó, tôi thực sự nghĩ rằng tôi đã nhìn thấy người quân tử đứng trong cung điện ở thời cổ đại . . .]
 
"Ah !"
 
Lục Dã từng bước đi vào trong khu vực xây dựng bối cảnh..
 
Có một bục cao trên sân.
 
Có một cái đệm hương bồ trên bục cao.
 
Lục Dã ngồi trên tấm đệm hương bồ đó.
 
Tô Diệp Tinh nhìn thấy khi Lục Dã ngồi xuống, khí chất của vàng ngọc trên người anh trở nên dày đặc hơn.
 
Anh mở tủ sách trong tay, cầm lấy một cuốn sách, nhìn đám học sinh dưới bục cao đang say sưa nhìn mình: "Bài học hôm nay——"
 
Một anh chàng thư sinh có dùng khăn choàng cổ đột nhiên đứng lên: "Tiên sinh ! Ngươi làm sao không đi ? !"
 
Người tiên sinh nhìn anh một cách vô cùng dịu dàng: "Sao lại phải đi ?"
 
“Thẩm Tứ ở trong triều đình hãm hại ngươi như thế này, nói không chừng mấy ngày nữa thiết kỵ sẽ đến trói ngươi lại, sau đó tiên sinh sẽ. . . .” Dường như người thư sinh không thể tiếp tục nói: “Mà cái tên Thần Tứ đó rõ ràng là vì tư lợi lập đảng, hắn ta muốn một tay che trời, tiên sinh vì sao lại không thể nhịn lại một chút ? Chờ lúc mây tan mặt trời lại mọc. . ."
 
Người đàn ông vẫn dịu dàng nhìn anh.
 
Lời nói trong miệng thư sinh trở nên yên ắng dần đi.
 
Lúc này, có tiếng kỵ binh hỗn loạn.
 
Cửa từ bên ngoài mở ra.
 
Một người đàn ông với khuôn mặt dài, bộ râu đen và đôi mắt nham hiểm cầm một con dao đi vào, theo sau là một hàng lính canh mặc áo giáp.
 
Anh ta nhìn người đàn ông vẫn đang ngồi ngay ngắn trên cái bục cao, hừ một tiếng đầy lạnh lùng: "Lý Ngọc ! Ta tới là để dẫn người đi ! Người muốn tự ta phải đích thân lên mời hay tự mình xuống đây ?"
 
Người đàn ông thở dài và đóng cuốn sách lại.
 
Người đàn ông đứng dậy.
 
Các học giả bên dưới đồng thanh hét lên: "Tiên sinh !"
 
Nhưng mà, người tiên sinh này lại phất tay đi qua hàng học sinh, lúc chuẩn bị đi ngang qua học sinh đang nói chuyện, đột nhiên tiên sinh này dừng lại: "Quách Ngôn, cậu hỏi ta vì sao ta lại không thể nhịn một chút.”
 
“Nhưng tại sao ta phải nhẫn nhịn ?” Giọng nói của anh đều đều, giống như đang giảng bài cho học sinh bình thường, nhưng giọng lại hơi nặng, “Cậu nhìn trời hôm nay đi, mây đen gió bão ùn ùn kéo tới, nếu như một hai phải hiến máu dâng lên mới có được mặt trời, thế thì—"
 
"Ta là Lý Ngọc Thỉ!"
 
"Tiên sinh !" Các học sinh kêu gào, quỳ gối hướng về phía trước, "Tiên sinh !"
 
Người tiên sinh này lại quay đầu nhìn bọn họ một cái.
 
Đôi mắt anh sáng ngời, và ánh sáng bao trùm khắp cơ thể anh:
 
"Cái chết còn không sẵn sàng tử bỏ, Thẩm Tứ làm sao có thể tha cho ta ?"
 


 
Cái nhìn đó dường như được phản chiếu trong đôi mắt của Tô Diệp Tinh.
 
Cô ôm chặt lấy trái tim mình, cảm nhận trái tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực.
 
Cô ấy, Tô Diệp Tinh, nhớ lại cảnh lần đầu tiên khi quay "Chu Hạc Sa".
 
Ánh mắt cô nhìn thấy, cũng chính là ánh mắt như này.
 
Có ánh sáng, có ánh sáng.
 
Dường như có vô vàn tình yêu và sức sống tuôn ra từ đôi mắt ấy.
 
Tim cô cũng đập loạn xạ như bây giờ.
 
Nó giống như nhìn thấy mặt trời đầu tiên lóe lên trong cuộc đời mình.
 
Tâm hồn chấn động.
 
Khi một người đem lòng yêu một người có cần lí do không ?
 
Nhìn sắc gợi tình, là tình yêu phải không ?
 
Lúc đầu, cô đối với Lục Dã, cũng chẳng qua chỉ là nhìn sắc gợi tình mà thôi.
 
Chứ hoàn toàn không phải kiểu lưu luyến đến mức độ như bây giờ.
 
Nếu muốn so sánh thiệt hơn, nhiều nhất chỉ là tình cờ nhìn thấy được bảo vật mà thôi, hơn nữa bảo vật này còn là hàng hiếm có, cộng thêm cả anh ban đầu còn thái độ thờ ơ với cô, nó càng khiến cô nảy sinh lòng tranh đua, đương nhiên cũng có một chút yêu thích.
 
Nhưng trong quá trình theo đuổi anh, anh đã từ một bảo vật biến thành viên ngọc độc nhất vô nhị trên thế giới này mất rồi.
 
Viên ngọc đó tự biết cách tỏa sáng.
 
Cô trở thành một thủy thủ hành hương.
 

 
Một người phụ nữ đi đến bên cạnh cô, giọng khàn khàn: "Có phải là rất đẹp hay không ?"
 
Cô ấy dùng từ "đẹp".
 
Lúc này Tô Diệp Tinh mới chú ý tới người phụ nữ này.
 
Người phụ nữ này chính là diễn viên nữ chính từng làm việc với Lục Dã, Mộ Yên.
 
Cô mặc kệ cô ấy.
 
Mộ Yên tựa hồ không thèm để ý, vẫn còn đang tiếp tục nhìn người đàn ông đi tới trước mặt đạo diễn.
 
Lúc này anh như thoát ra khỏi trạng thái cảm xúc của nhân vật đó, trong mắt lại bắt đầu quay lại dáng vẻ trêu chọc thường ngày, bị đạo diễn Tần vỗ vai vài cái, nhưng anh cũng không để ý, chỉ cười cười.
 
Lông mày của anh khôi ngô, phóng khoáng, mà không có cảm giác bị gò bó.
 
Cô ấy nói: “Tô lão sư, cô còn nhớ những gì tôi đã nói với cô trước đây không ?”
 
Tô Diệp Tinh nhướng mắt: "Cô từng nói rất nhiều câu."
 
"Nếu không phải tại vì cô thì anh ấy sớm đã thành danh từ rất lâu trước đó rồi.”
 
Mộ Yên quay đầu cười cười.
 
Môi cô ấy rất mỏng, thoa một lớp son bóng màu anh đào dày, ngược lại mang đến một cảm giác phong tình, quyến rũ.
 
Tô Diệp Tinh nhìn Mộ yên, tâm trạng của cô đột nhiên tệ hẳn đi.
 
Giống như có một tầng sương mù vẽ lên tấm gương ký ức.
 
Cho dù bạn có lau bao nhiêu lần, cũng sẽ không thể lau sạch được. : , , .