Suốt cuộc đời mình cho đến lúc ấy, toàn làm nền cho người khác.
Học chữ thì không giỏi, chơi thể thao cũng không hay chỉ được mỗi cái cần cù bù thông minh.
Lâu lâu hố chút thì nó lại là ngu dốt cộng nhiệt tình bằng phá hoại.
Nên lần đầu tiên được làm thầy người khác, cảm giác như mình là trung tâm của vũ trụ vậy đó.
Cả buổi chiều cứ nôn nao nhộn nhạo, sắp được oai như cóc rồi.
Mọi thứ êm đềm trôi qua cho đến tiết cuối.- Duy, phát biểu định nghĩa di truyền của Mendel cho cô! - sinh vật học, môn này khá là mù mờ cho mình.- Sách, lật qua trang kế bên.
- thằng Trí nhắcLần này thì nó nhắc đúng, bà mợ thằng ôn thần, mỗi lần nó nhắc bài mà tim cứ nhảy loạn xạ, không nghe lời nó thì chắc chắn chết, mà nghe thì thấp thỏm không biết bao giờ bị treo cổ.- Tí chết nghe con.
- nó thì thầm.
- còn không biết hành động đền ơn đáp nghĩa.- Coi như bù vụ đầu năm, bố chưa thiến mày là may rồi nghe con.- Người anh em đùa tí mà nóng thế, he he.- Duy, Duy.
- có tiếng vọng lại từ đằng sau, giọng chụy Tuấn- Gì vậy? - mình quay lại hỏi, vừa hồi hộp lỡ bà cô bắt gặp có khi lại ra ngoài cửa đứng.- Bên kia ném qua bảo gửi cho Duy.
- vừa nói nó vừa chỉ qua dãy bàn học kế bên.- Cái gì đây? - mình chộp lẹ mạnh giấy.- Không biết.
- nó trả lời“Cuối giờ gặp ở căng-tin, nhớ, ĐI MỘT MÌNH!”Mảnh giấy với thông điệp ngắn gọn.
Đệch, đứa nào hẹn mình ra tay đôi giao hữu à? Trong lớp thì chắc chả thằng nào thích động tay chân rồi, với cả toàn anh em tốt.
Với nét chữ này vừa nhẹ nhàng vừa thanh thoát, bảo đảm không phải nét chữ gà bới vịt bơi của mấy thằng đực rựa.
Đích thị là gái gửi tin nhắn.
Theo giọng văn thì có vẻ cay cú, không lẽ mấy hôm rồi làm mích lòng nhỏ nào, giờ nó hẹn ra cho quả acid.
Hay...nhiều khi có em nào kết mình, tính xin chữ ký rồi kết nạp vào fan club.
Cơ mà mình thì có cái gì để chúng nó ngưỡng mộ đâu, học thì ngu, mặt mày thì ngố, tính tình thì cù bất cù bơ.
Chủ yếu là tò mò không biết chuyện gì, chứ thật ra cũng mong đợi có em nào tình nguyện xin chết, hê hê.
Bé Kiều càng tốt.
À mà chắc bé Kiều thật, chắc là sợ hôm nay tự nhiên về chung với mình rồi mọi người hiểu lầm.
Mới chia tay bạn trai cũ mà bữa nay không để mẹ chở về mà để thằng khác chở về.
Thôi bà nó không nghĩ nữa, tới đâu tới.- Đợi Duy ở cổng nhé.
- tan học mình nói nhỏ với bé Kiều.- Ok, ra lẹ nha, chờ lâu người ta bắt cóc bé Kiều đó.- Ờ ờ ờ.Vậy là không phải nhỏ này rồi.
Hay là thằng Tuấn Anh có âm mưu gì đó với mình, cái giả thiết này thấy ghê ghê rồi đó.Lén lút bò xuống căng-tin, chả có ai, mấy người bán cũng về từ đời nào rồi.
Căng tin trường mình năm ngược hướng với cổng ra vào nên giấc này mà xuống đây chỉ có hít bụi với đuổi ruồi chứ chả có ma nào ở đây.
Đi xuống cũng phải lén lút nhìn trước ngó sau như ăn trộm.Rồi giờ thì anh đã ở đây, đứa nào ngon ra mặt, thích nói chuyện phải quấy hay chân tay gì anh tiếp tuốt, rawr.
Mình nghĩ thầm như thế.
Chờ chắc cũng năm mười phút gì đó thì biến mới tới.- D...Duy! - gái, cái mùi này với giọng nói đó chỉ có thể là gái.- Ủa, Thanh Tuyền, làm gì ở đây vậy? - nhỏ này thuộc hội những bạn nữ ngoài tầm ngắm, không phải vì nhan sắc không đủ mà vì không phải kiểu của mình.- Nãy Tuyền có gửi giấy...hẹn Duy đó.
- Á à, ra là nhỏ này.- Ồ, không biết, tại tin nhắn không có kí tên, gọi tui ra có gì không?- D...Duy với Diễm Kiều là một cặp phải không? - dạo này có cái trend ghép mình với bé Kiều ta, mình cũng ước đó là sự thật lắm, hê hê.- Không, làm gì có!- Thật hả? Thấy hai người lúc nào cũng đi với nhau nên Tuyền tưởng...- Ài...không có đâu.
- nói ra sự thật mà lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa.
- Mà gọi tui ra hỏi có vậy thôi hả?- Không...có...có cái này cho Duy, về nhà...rồi mở...!mai gặp!Nói rồi con nhỏ đưa mình cái thiệp xong chuồn mất dạng.
Chả biết thiệp gì, chắc mời sinh nhật, đúng lũ con gái, bày đặt màu mè.
Như mình đó hả, mời miệng là đủ rồi.
Cất hàng vô cặp rồi ra lấy xe, nãy giờ bé Kiều chắc chờ mốc mỏ.- Lên xe đi thôi.
- mình nói.- Ứ, làm gì lâu dzạ, chờ nãy giờ, biết bao nhiêu người đi qua không?- Không, nhiều quá sao mà đếm được, mà có bao nhiêu người vậy?- Người gì đâu đó, nói chuyện như nói với đầu gối.- Thì đầu gối, lên xe đầu gối chở về còn làm việc.Càm ràm hồi cũng chịu lên xe.
Oai phong đâu chưa thấy, thấy cảnh thầy phải năn nỉ trò đi học kiểu này là thấy...mẹ rồi.
Lát làm ăn không ra gì biết tay tôi.
Tám hươu tám nai chút thì về tới nhà mình.Bé Kiều mượn một phòng để thay đồ.
Cũng phải thôi, mặc áo dài đi học mà nấu cơm thì nấu xong có khi áo dài thành cái tổ ong.
Mình cũng tranh thủ lên phòng thay đồ, nói chứ đóng bộ quần xanh áo trắng như này mà vô bếp thì cũng tạch.
Thay đồ xoành xoạch xuống bếp lấy đồ ra, tối nay tinh thần đang lên, làm thịt bò xào xả ớt ăn với rau muống xào tỏi là hợp lý.Vừa lấy miếng thịt ra rửa thì bé Kiều cũng bò vào bếp.
Vẫn áo thun quần short tóc đuôi gà, nhìn là muốn…cà.- Bữa nay mình học món gì vậy thầy?- Thịt bò xào xả ớt với rau muống xào tỏi ăn cơm.- Nghe là thấy ngon lành rồi đó.
Giờ mình làm gì trước?- Rửa nguyên liệu trước đi.Cũng mất 20 phút, nhặt rau muống cũng hơi tốn công, thời đó công nghệ chưa cao và không có dùng thuốc nhiều nên rau thỉnh thoảng có vài con sau le que.
Rau muống thì có khi còn có thêm mấy con ốc.
Nhặt sạch sẽ rửa nước muối 3-4 lần, muốn tái bà nó cọng rau mà vậy cho chắc ăn, đỡ hơn đi đàm đạo với anh Tào.- Rồi giờ thái mỏng thịt bò, chú ý là thái mỏng quá thì ăn như nhai giấy ấy, còn dày quá thì nó không thấm gia vị và có khi thành beefsteak luôn thì nát người.- Dạ, thầy cứ tin ở trò.Nhìn bé Kiều thái cục thịt mà xót xa.
Miếng dày, miếng mỏng, miếng to quá, miếng nhỏ quá.
Thôi kệ, dân a-ma-tẹt mà, từ từ tập riết lên tay sau.- Khó thái ghê.
- bắt đầu thấy lấm tấm mồ hôi rồi, căng thẳng quá.- Thả lỏng người ra, chỉ dùng đủ lực thôi, đừng quan tâm kích cỡ miếng thịt, quan trọng là cầm dao và giữ miếng thịt đúng cách, vừa an toàn không sợ đứt tay, vừa có thói quen tốt sau này cắt xẻo dễ dàng hơn.- Cầm dao đúng cách là làm sao?- Để chỉ cho.Mình đứng trước làm mẫu rồi cho bé Kiều bắt chước làm theo.- Khó qua đi.
- chứ dễ thì cưng qua tìm anh làm gì, he he.- Tập từ từ rồi sẽ quen.Từ từ rồi mọi thứ đều được cắt xẻo xong, trừ rau muống.
Sau đó thì là bài học vỡ lòng về nấu ăn.- Nấu đồ ăn quan trọng nhất là nêm gia vị.
Có những đầu bếp thì kiểu phải làm thế này phải làm thế kia, còn ở đây thì chúng ta cứ tự do mà làm.
Nhưng trước hết thì cần phải có mẫu làm chuẩn, làm quen rồi thì từ đó sẽ chế biến ra món này món kia.- Dạ, em hiểu rồi thưa thầy.- Tốt, giờ tôi chỉ cho em làm mẫu, bỏ ít đường vào...đúng rồi...giờ cho ít nước mắm...từ từ thôi cho nhiều quá là sỏi thận cả lũ...được rồi...giờ thì đảo lên...Chỉ bé Kiều nấu bữa tối xong cũng 7h, coi như kịp giờ ăn tối.
Nhìn qua con bé thấy có vẻ vất vả, mồ hôi làm một ít tóc nàng bết lại, gương mặt thanh tú có đôi nét căng thẳng nhưng phần nhiều là hao hức.
Không biết tối nay ăn cơm hay ăn...à mà thôi, truyện cho tuổi mới lớn, thiện tại thiện tai nghe Duy.Dọn đồ ăn lên bàn, trình bày thì đơn giản thôi, bỏ hết lên đĩa rồi bắc cái nồi cơm ra là xong, không phải nhà hàng nên không cần màu mè, với cả mình cũng đói rã họng ra rồi.- Mời cả nhà ăn cơm! - bé Kiều háo hức.- Đây, cơm của trò đây - mình bới cho em nó miếng cơm - hưởng thụ thành quả xem nào.- Ăn ăn ăn! Ngon ghê!- Trò này có năng khiếu, chỉ chút xíu mà làm ăn vầy mở nhà hàng được rồi.- Đa tạ sư phụ quá khen, hihihi.
Theo sư phụ học vài tháng chắc là dư tay nghề luôn.- Còn phải nói, được sư phụ kinh nghiệm chục năm truyền thụ thì sớm đặc đạo thôi- Ai mà sau này lấy được sư phụ sướng lắm nè, ngày nào cũng được ăn ngon.- Bậy dòi, vi sư thích ăn cơm vợ nấu hơn.- Biết mà không chịu làm, còn hành hạ con gái nhà người ta, nhìn vậy mà ghê hen.- Thì...thích ăn cơm vợ nấu thôi đồ ăn tui làm mà, hành hạ gì âu.- Vậy hả, vậy là chỉ cần biết nấu cơm thôi hả?- Ừ, nhiều khi chả cần phải nấu, chỉ cần có lòng là được rồi.- Ù ôi, giờ con đòi ăn bộ đồ lòng nữa hả?- Hự, thôi ăn lẹ đi còn về.- Dỗi kìa, hihihi.
Thầy là không được dỗi nghen.Mình im luôn, không cãi lại cái thứ này được, càng chống đối thì càng thọt, thôi thì cứ nằm yên tận hưởng.
Ăn uống xong xuôi dọn dẹp rồi mình chở bé Kiều về.- Lần sau sư phụ chỉ đệ tử nấu cơm sao cho ngon nghen.- Bỏ gạo vào nồi đổ nước bấm nút thôi có gì mà chỉ?- Cũng phải có bí kíp gì đó chứ, cơm ngoài tiệm có chỗ này chỗ kia, cơm nhà sư phụ cũng khác cơm nhà đệ tử nấu ó.- Rồi thì bí kíp, mai tôi chỉ cô làm luôn.- Vậy là mai đủ điều kiện lấy chồng rồi!- Lấy chi sớm vậy, với biết nấu mỗi nồi cơm mà đòi lấy chồng à.- Lấy mấy người giống sư phụ ấy, nấu được nồi cơm là đủ tiêu chuẩn rồi.- Mấy người giống sư phụ hiếm lắm con gái ạ.- Hiếm thì hốt sư phụ luôn, hihihi..