Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

Chương 149: Sinh Nhật Lãng Mạng Nhất





"Vào thôi." Lục Đình Kiêu dắt tay cô đi vào bên trong.

Động tác vô cùng tự nhiên.
Ninh Tịch nhìn bàn tay hai người đan vào nhau, mặc dù biết Lục Đình Kiêu làm vậy là do sợ có gì bất trắc nhưng trong lòng cô vẫn có cảm giác khác thường.
Căn phòng điều khiển này tối vô cùng, chỉ có thể thấy ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ mấy chục cái máy tính đang hoạt động.

Ninh Tịch đi theo Lục Đình Kiêu vào, cuối cùng tìm thấy Tiểu Bảo ở cạnh chiếc máy lớn nhất.
Đó là một cỗ máy khổng lồ được bao quanh bằng vô số đường dây, Tiểu Bảo ngồi trên chiếc ghế được thiết kế riêng cho nhóc, lặng im nhìn chằm chằm vào vô số những câu lệnh trên màn hình, bên cạnh nhóc có một người máy cỡ nhỏ, súng trong tay nó đang chĩa thẳng về phía Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch.
Nhìn biểu cảm lạnh lùng đờ đẫn trên khuôn mặt Tiểu Bảo, Ninh Tịch cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay nào đó bóp chặt, đau đến không thể thở được.
"Tiểu Bảo..." Cô run rẩy gọi nhẹ một tiếng.
Tiểu Bảo vẫn nhìn chằm chằm màn hình, không có bất cứ phản ứng nào.
Ninh Tịch thấy thế liền sợ hãi, lúc trước cô đã từng nghe Lục Đình Kiêu nói qua nhưng chưa bao giờ tự mắt trông thấy bộ dáng tự bế của Tiểu Bảo.
"Làm sao đây...!đều là tôi sai...."
"Ninh Tịch, đừng tự trách mình, không sao đâu, tình huống như này rất thường gặp, cô gọi nó thêm mấy lần là được rồi." Lục Đình Kiêu an ủi.
Thực tế thì do đối phương là Ninh Tịch nên Lục Đình Kiêu mới đề nghị như vậy, chứ nếu đổi thành người khác thì làm gì có chuyện đơn giản như thế.
Ninh Tịch cố gắng để bản thân tỉnh táo lại, cẩn thận bước từng bước một đến bên cạnh Tiểu Bảo.
Đầu của con người máy nhỏ kia chuyển động theo từng bước chân cô, Tiểu Bảo vẫn như cũ, không có chút phản ứng nào.

Ninh Tịch đi tới bên cạnh Tiểu Bảo, sau đó từ từ ngồi xuống, cẩn thận túm lấy cái tay nhỏ của nhóc: "Tiểu Bảo...!cô về rồi...!Thật xin lỗi...!tối hôm qua cô gặp một số chuyện cho nên mới không về..."
Ninh Tịch không biết nên giải thích thế nào cho hợp lí, chỉ có thể khó chịu cúi đầu thật thấp.

Không biết qua bao lâu, trước mắt cô đột nhiên xuất hiện một cái nắm tay nho nhỏ.
Sau đó, cái nắm tay kia từ từ mở ra, trong bàn tay bụ bẫm là một chiếc kẹp tóc màu hồng.

Trên chiếc kẹp có chừng trăm viên kim cương nhỏ màu hồng phấn xếp thành một hình trái tim, dưới ánh sáng lạnh lẽo của máy móc, chiếc kẹp tỏa sáng lấp lánh.
"Đây là..." Ninh Tịch ngẩng đầu lên, vừa mừng vừa sợ.
Lục Đình Kiêu đứng một bên nhìn chiếc kẹp nhỏ trong lòng bàn tay của con trai, nói: "Đây là quà sinh nhật của Tiểu Bảo tặng cô."
"Tặng tôi..." Đây là là kim cương thật đó nha! Ninh Tịch có chút khó xử.

Lục Đình Kiêu nhìn ra tâm tư của cô, lên tiếng giải thích: "Chỉ là loại thông thường thôi, không đáng tiền, chỉ có điều, 99 viên đá đó đều là do Tiểu Bảo tự mình đính vào."
Ninh Tịch nghe xong lập tức cảm động đến mức trái tim cũng mềm nhũn, cô không cầm lấy chiếc kẹp kia mà nói với Tiểu Bảo: "Giúp cô cài lên được không?"
Tiểu Bảo có chút chậm chạp đưa mắt dời đến chiếc kẹp, sau đó dùng đôi tay nhỏ bé, vụng về mà cài lên tóc cô.
Ninh Tịch sờ cái kẹp một cái, vui vẻ nói: "Đẹp không?"
Tiểu Bảo gật gật đầu.
Rốt cuộc Tiểu Bảo cũng phản ứng lại, Ninh Tịch không nhịn được nữa, kéo Tiểu Bảo vào trong ngực.
Cùng lúc đó, “Phụt” một tiếng, người máy nhỏ đứng bên cạnh bắn pháo hoa giấy ra, còn phát luôn bài Happy Birthday.
Đôi mắt Ninh Tịch hơi ướt, ngửa đầu nhìn những mảnh giấy đầy màu sắc tung bay khắp nơi: "Cám ơn bảo bối, đây là sinh nhật lãng mạng nhất mà cô từng có!"