Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

Chương 321



Ninh Tịch hoàn toàn không ngờ được: “Ôi má… thế cũng được à?”

Giang Mục Dã vênh mặt đắc ý lải nhải: “Sao mà không được? Mau cám ơn tôi đi! Đều là nhờ phúc của tôi cả đấy!”

Advertisement

“Đúng đúng đúng, lần này đúng là nhờ phúc của ông thật!”

Lâm Chi Chi tiếp tục nói cụ thể hơn: “Công ty game yêu cầu sự tham gia đồng thời của em và Giang Mục Dã, bởi vì em là người mới, cho nên cát xê của em cũng không được coi là cao -100 vạn, về đến tay em còn 30 vạn.”

“30 vạn! Nhiều thế cơ ạ?” Trước đây cô cũng chẳng để ý đến chuyện ăn chia trên hợp đồng mình được bao nhiêu, bởi vì là người mời đều chỉ được 20%, nhưng bây giờ xem ra sau khi trừ đi thuế má các kiểu mà cô vẫn còn được cầm 30 vạn, kiểu này ít nhất cô cũng được chia 40%, đây là đãi ngộ cực kì đặc biệt. Quả nhiên Đại Ma vương tuyệt đối sẽ không đào hố cho cô…

Advertisement

Giang Mục Dã hừ một tiếng, trên mặt tràn đầy khinh bỉ: “Không có tiền đồ gì cả! Mới có 30 vạn mà đã vui thế rồi à!!”

“Thế ông thì bao nhiêu?” Ninh Tịch hiếu kì hỏi.

“Không nhiều, 300 vạn. Nếu không phải là vì bà, kiểu cát xê ít như thế này còn lâu tôi mới nhận!”

Ninh Tịch nghiến răng nghiến lợi bẻ tay răng rắc: “Thế cơ à… Ông thử lặp lại lần nữa xem có tin tôi đập cho ông một trận không?”

Lâm Chi Chi đưa hợp đồng cho hai người: “Gọi em đến cũng chỉ vì chuyện này thôi, đây là hợp đồng, hai người đọc đi, không có vấn đề gì thì kí tên vào đây!”

Giang Mục Dã đến xem cũng chẳng thèm cứ thế mà kí tên vào hợp đồng.

Ninh Tịch nhanh chóng đọc một lượt rồi cũng kí tên.

Lâm Chi Chi nhìn qua hợp đồng một lượt gật đầu nói: “Được rồi, hai người có thể đi được rồi, những chuyện khác cứ giao cho tôi. Bởi vì lần này hai người cùng nhận làm đại diện quảng cáo cho một thương hiệu cho nên tôi phải bàn bạc với anh Minh, chuyện đại diện thương hiệu lần này sẽ do tôi phụ trách toàn bộ, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cả hai.”

“Được ạ, em biết rồi!”

“Biết rồi!”

Sau khi rời khỏi văn phòng.

Giang Mục Dã cứ muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn hỏi một câu: “Hôm nọ bà đột nhiên xin nghỉ không phải có có chuyện gì xảy ra đấy chứ?”

“À, có tí việc ấy mà… nhưng mà cũng coi như… dù sao bây giờ đã không có chuyện gì nữa rồi!”

“Lại có liên quan đến Lục Đình Kiêu chứ gì!” Giang Mục Dã bĩu môi: “Ngay cả mẹ tôi cũng nghe được chuyện đó này!”

“Hả? Mẹ ông á? Mẹ ông nghe được chuyện gì cơ?”

“Bảo là bà ngoại tôi… là mẹ của Lục Đình Kiêu ấy, tìm mẹ tôi để bàn chuyện sắp xếp cho Lục Đình Kiêu đi xem mắt, thế là mẹ tôi quẳng hết tất cả mọi chuyện sang một bên chỉ để ngồi chọn con dâu với bà ấy đấy!”

Ninh Tịch: “Ồ…”

Giang Mục Dã trợn mắt nhìn cô: “Có mỗi ồ thôi à?”

Ninh Tịch lườm anh ta một cái: “Thế tôi còn làm gì được đây? Chẳng lẽ cứ ôm cái nhà vệ sinh mãi không chịu ra à?”

“...” Trên trán Giang Mục Dã xuất hiện mấy cái vạch đen.

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên phía đối diện có một người nhiệt tình gọi to: “Tiểu Dã!”

Ninh Tịch và Giang Mục Dã ngẩng đầu lên thì thấy hai người phụ nữ từ phía đối diện đi đến.

Người gọi Giang Mục Dã mặc một bộ váy dài màu tím trong bộ sưu tập thời trang thu đông mới nhất của Chanel, cao quý tao nhã, gương mặt toát lên khí thế kiêu ngạo, cao cao tại thượng - Tô Dĩ Mạt.

Cái gương mặt cả nước đều biết, Ninh Tịch sao có thể không nhận ra…

Nói đến mới nhớ, cô đến Thịnh Thế lâu như thế rồi đây là lần đầu tiên gặp được cô ta.

“Tiểu Dã, lâu rồi không thấy cậu đến công ty, đến bàn chuyện công việc sao?” Tô Dĩ Mạt quan tâm hỏi han, thái độ như thể người lớn trong nhà.