Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

Chương 673: 673




Đằng trước, tài xế vì đảm bảo an toàn cho chính mình rất tự giác đóng lại tấm vách ngăn phía sau, phi lễ chớ nhìn.

Ninh Tịch phồng mồm trợn má, có vẻ rất bực tức, cô hoàn toàn có lý do nghi ngờ Lục Đình Kiêu vì 99 điểm vừa nãy cộng cho Tiểu Bảo mà cố tình trả thù cô…
Nhìn thấy vẻ sinh động của cô gái nhỏ, ánh mắt của Lục Đình Kiêu dần dần tối thẫm lại như một xoáy nước sâu không đáy, hút lấy tâm hồn người ta…
Lý do anh không kìm lòng được mà luôn nhìn cô, muốn thân cận cô! chỉ đơn giản là bởi vì anh không có cảm giác an toàn.

Sau khi tới Châu Giang Đế Cảnh, Lục Đình Kiêu đưa cô đến trước cửa nhà.

"Mấy ngày này ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đừng chạy loạn.

" Lục Đình Kiêu nghiêm túc dặn dò cô.

Ninh Tịch ngoan ngoãn gật đầu: "Chắc chắn rồi, cái chân này của em dù có muốn chạy cũng không chạy nổi!"
Lần này Lục Đình Kiêu lại tỏ vẻ nghi ngờ.

Anh dám chắc, cho dù cả hai chân có bị trúng đạn đi nữa thì cũng không ngăn được cô chạy khắp nơi…
Ninh Tịch cũng biết "tiền án" của mình quá nhiều nên chột dạ khẽ ho một tiếng: "Thật mà, đảm bảo không chạy lung tung! Em thề đấy!"
Sau ba lần đảm bảo nữa, Lục Đình Kiêu mới miễn cưỡng tin tưởng: "Vậy anh đi đây.


"
"Hửm? Đi nhanh thế à! Vẫn còn sớm mà, không vào nhà uống chén nước rồi hẵng đi sao?" Ninh Tịch vô thức mở miệng nói.

Nhưng mà không hiểu sao vẻ mặt Lục Đình Kiêu thoáng cái đã trở nên nguy hiểm: "Em có biết câu này đối với một người đàn ông mà nói có nghĩa là gì không?"
Mặt mũi Ninh Tịch đen sì ngay lập tức, khóe miệng méo xệch: "Anh nghĩ cái gì thế! Chỉ là bảo anh vào nhà uống cốc nước thôi mà! Chỉ là ý ở trên mặt chữ mà thôi! Chứ đâu có mời anh gì gì đó! Lục Đình Kiêu, sao giờ đầu óc anh đen tối thế?"
Lục Đình Kiêu đưa tay tóm chặt eo cô, dùng sức thô lỗ nuốt lấy môi lưỡi cô như thể muốn thông qua nụ hôn này truyền lại tất cả cảm xúc chôn sâu trong lòng cho cô: "Bị lây của em đó.

"
Ninh Tịch: "…" Lại là lỗi của mình à…
Còn nữa, tại sao bây giờ Đại ma vương cứ hở ra một cái lại bắt đầu hôn hít thế…
Sau khi rời khỏi Châu Giang Đế Cảnh, Lục Đình Kiêu không về nhà ngay lập tức mà lại đi đến bờ sông.

"Boss, ngài không về nhà sao…?" Trình Phong chần chờ bước lên hỏi một câu.

Rõ ràng là đã tu thành chính quả rồi, tại sao lại cảm thấy Boss vẫn còn nhiều tâm sự thế nhỉ?
"Ừm.

" Dưới những cơn gió sông lành lạnh, Lục Đình Kiêu đốt một điếu thuốc, giọng điệu khá là bình thản.

Trình Phong cũng không tiện hỏi nhiều chỉ đành đi trước.


Lục Đình Kiêu hiển nhiên là đang muốn ở một mình, chút tinh tế này cậu ta vẫn phải có.

Thế nên Trình Phong và tài xe liền lái xe đi về trước.

Đi đến nửa đường, điện thoại của tài xế vang lên, Lục Cảnh Lễ gọi đến.

"A lô, Nhị thiếu!"
"Anh tôi đâu? Đón được chưa?" Đầu bên kia điện thoại, giọng điệu của Lục Cảnh Lễ có đôi chút không được tự nhiên.

"Dạ rồi ạ, đã đón được rồi ạ, Nhị thiếu có chuyện gì không ạ?"
"Vậy sao vẫn chưa thấy về?" Kiểu này thì Lục Cảnh Lễ đang đợi ở nhà rồi.

"À, Đại thiếu gia vẫn chưa về, cậu ấy đưa cô Ninh Tịch về nhà trước sau đó một mình đến bờ sông.

" Tài xế trả lời theo đúng sự thật.

"Cái gì??? Anh tôi muốn nhảy sông!!!!!!!!"
Không đợi tài xế nói tiếp, Lục Cảnh Lễ đã điên cuồng gào lên một tiếng rồi cúp điện thoại.

Tài xế bị tiếng hét của anh ta chấn điếc cả tai, ngây ra: "Tôi… tôi bảo Đại thiếu gia muốn nhảy sông lúc nào? Tôi chỉ bảo là Đại thiếu gia ra bờ sông thôi mà!"
Rốt cuộc thì Nhị thiếu gia nghe cái kiểu gì mà thành ra như thế?
Khóe miệng Trình Phong cứng đờ: "Tư duy của Nhị thiếu trước giờ vẫn không giống người thường.

".