Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

Chương 692: 692




Sau khi Trình Phong rời đi, Ninh Tịch chờ không tới mấy phút đã có người tới.
Người tới trước quả nhiên là Hồ Hồng Đạt!
Hôm nay Ninh Tịch mặc một chiếc áo len cao cổ màu hoa hồng đỏ, tôn lên làn da trắng nõn như tuyết.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo càng lộ vẻ mỹ lệ, cô đang dùng hai tay nâng ly trà Long Tỉnh nóng nổi, khuôn miệng nhỏ hơi chu ra.
Hồ Hồng Đạt vừa nhìn thấy cô liền ngây dại.
Lúc trước ông ta chỉ nhìn qua hình, mà mấy tấm hình kiểu đó đều đã được chỉnh sửa qua, nhìn cũng chẳng chân thật và hơi khoa trương, không ngờ người thật còn đẹp hơn cả trong hình.
So với Minh Phương Phương lúc trẻ còn đẹp hơn nhiều lắm.
Nghiêm túc mà nói thì vẻ đẹp của hai người này khác nhau.

Minh Phương Phương là kiểu tiểu thư nhà giàu quyền quý, còn vẻ đẹp của Ninh Tịch lại mang theo chút gì đó hoang dại khó thuần, giống như hoa hồng có gai khiến trái tim của người khác dâng trào, cơ hồ là khơi dậy lòng khao khát chinh phục của đàn ông trong nháy mắt.
"Để cô Ninh đợi lâu rồi." Hồ Hồng Đạt vô thức trở nên lịch sự.
Nhìn đầu tóc vuốt keo bóng loáng của Hồ Hồng Đạt, mắt Ninh Tịch khẽ lóe lên: "Tôi cũng vừa mới đến, mời Hồ tổng ngồi."
Hồ Hồng Đạt ngồi xuống đối diện Ninh Tịch, ánh mắt không hề giấu diếm càn rỡ quét qua quét lại trên người cô, biết rõ nhưng còn ra vẻ hỏi: "Cô Ninh tìm tôi có chuyện gì?"
Ninh Tịch xoay nhẹ tách trà trong tay, khẽ nâng mắt lên: "Mục đích của tôi...!hẳn là Hồ tổng phải rõ ràng chứ? Ngài chỉ tùy tiện đăng hai bài post nhưng lại hại chết tôi rồi, bây giờ mọi người đều kêu đánh kêu giết tôi đấy, đừng nói là lăn lộn trong cái giới giải trí này mà ngay cả cửa cũng không dám bước ra ngoài..."
"Ồ? Phải vậy không?" Ánh mắt Hồ Hồng Đạt nhìn Ninh Tịch giống như nhìn con mồi đã nằm sẵn trong túi.
"Người quân tử không nói lời vòng vo, Hồ tổng, ngài muốn thế nào mới chịu làm sáng tỏ sự thật?"
Hồ Hồng Đạt chỉ cho rằng Ninh Tịch chỉ đang giả vờ đưa đẩy mà thôi, cho nên ông ta cũng vui vẻ mà chơi cùng với cô: "Cô Ninh, cớ gì cần phải làm sáng tỏ sự thật?"
Ninh Tịch nhướng mày: "Hồ tổng có ý gì?"
Hồ Hồng Đạt đưa tay về phía Ninh Tịch, có chút nóng lòng không chờ nổi liền nói thẳng: "Không bằng cứ để kệ nó, cô theo tôi luôn đi, nửa đời sau không cần lo cơm áo cũng không sợ thiếu vàng bạc đeo.


Như vậy chẳng phải tốt hơn là cô liều chết diễn kịch à?"
Ninh Tịch từ từ lùi lại phía sau, tỉnh bơ tránh đi bàn tay của gã đàn ông đang sờ tới, dài giọng nói: "Ý của Hồ tổng đây là muốn bao nuôi tôi?"
Hồ Hồng Đạt vỗ bộp vào cái bụng bia của gã, tỏ vẻ hào khí nói: "Cô Ninh, cô cứ cho một cái giá."
Ninh Tịch chống cằm: "Hồ tổng, ngài không sợ tôi thu âm sao?"
Hồ Hồng Đạt tỏ vẻ giống như đã sớm biết, vẻ mặt chẳng sợ hãi chút nào còn tỏ vẻ cô quá ngây thơ nói: "Nhãi con, mấy cái trò nhỏ này cũng muốn đấu với tao à? Hẳn mày cũng biết tại sao người quản lý của mày lại mặc kệ mày đúng không? Mày có muốn thử chút không hả? Tao muốn gì...!hừ, mày là một đứa thông minh, chắc hẳn sẽ không biết điều giống như người quản lí của mày chứ?"
Sau khi chính mắt nhìn thấy Ninh Tịch, Hồ Hồng Đạt đã quyết dẫu cho Ninh Tịch có từ chối thì ông ta cũng phải có được người đàn bà này trong tay.
"Hồ tổng, ngài đây là muốn...!ỷ thế hiếp người sao?"
Hồ Hồng Đạt này, đơn giản chỉ là một lên vô lại...
Gã ta không chút cố kị cất giọng cười to: "Tao ỷ thế hiếp người đấy thì sao? Ông đây có vốn để làm thế!"
Ninh Tịch nhướng mày không lên tiếng, chẳng qua là liếc nhìn thời gian trên di động.
Hồ Hồng Đạt vừa đánh vừa xoa, mềm giọng khuyên nhủ: "Nhãi con, theo tôi có gì không tốt? Mấy người làm cái nghề này rồi mục đích cuối cùng chẳng phải là tìm một kim chủ có tiền sao? Ở Đế Đô này có mấy người quyền thế hơn tôi?".