Cuối cùng, Dương Thi Nhu cũng xác định được tấm lòng của Lục Cảnh Lễ dành cho mình, lại thêm sự xuất hiện của Ninh Tịch làm gia tăng nguy cơ sắp xôi hỏng bỏng không. Thế cho nên, sự cảnh giác của Dương Thi Nhu cũng sụp đổ, không còn diễn kịch nữa mà vội vã đuổi theo…
Ven đường, Lục Cảnh Lễ đang muốn lên xe.
Sau lưng, Dương Thi Nhu thở hổn hển gọi anh ta lại: "Ngài Lục… chúng ta nói chuyện một chút được không?". ngôn tình tổng tài
Trong góc, Ninh Tịch híp mắt nhìn, cuối cùng cũng có thể thu lưới được rồi.
Lục Cảnh Lễ và Dương Thi Nhu đi tới gian phòng bao rất lớn của nhà hàng, trong phòng còn có cả một gian riêng nữa.
Còn Ninh Tịch thì đã sớm hẹn với Nghiêm Quân Hạo, lúc này Nghiêm Quân Hạo đã ở trong gian riêng đó.
Ninh Tịch lấy thân phận bạn thân của Dương Thi Nhu để hẹn Nghiêm Quân Hạo tới, nói có chuyện quan trọng muốn nói cho anh ta biết, Nghiêm Quân Hạo liền lập tức tới.
Chưa đến một lát sau, anh ta nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân của hai người, còn có cả giọng nói quen thuộc nữa, là Dương Thi Nhu…
Nghiêm Quân Hạo đang muốn đi ra thì lại nghe được tiếng của một người đàn ông nữa, vì thế xuất phát từ bản năng của đàn ông, anh ta liền nín thở dừng bước.
"Không biết cô Dương đây tìm tôi có việc gì?" Lục Cảnh Lễ hỏi đầy khách khí.
Dương Thi Nhu sợ Lục Cảnh Lễ lại biến mất lần nữa nên nôn nóng mở miệng: "Lục Cảnh Lễ, anh hiểu nhầm rồi! Người đàn ông mà anh thấy ở bãi đỗ xe hôm đó không có chút quan hệ nào với em cả… lúc đó… lúc đó là anh ta ép buộc em!"
"Tên đó là ai?" Lục Cảnh Lễ cố ý hỏi lại.
Dương Thi Nhu liền gấp gáp giải thích: "Anh ta là một vị khách em gặp ở chỗ làm trước đây, anh ta rất tốt, cũng giúp em rất nhiều, em rất cảm kích anh ta nhưng không có gì hơn… em biết có thể anh ta… có ý khác với em... nhưng trong lòng em chỉ có cảm kích mà thôi! Em vẫn từ chối tình cảm của anh ta! Anh ta đã có vợ rồi, sao em có thể đi phá hạnh phúc của người khác như thế được!"
"Cô không thích anh ta?"
"Sao em lại thích anh ta được!" Dương Thi Nhu lo lắng không thôi, sau đó lại ra vẻ thẹn thùng: "Cảnh Lễ, em… người em thích là anh… thật ra từ lần đầu nhìn thấy anh, em đã thích anh rồi, chỉ là anh quá xa tầm với của em, em chưa từng nghĩ anh sẽ… như thế với em!"
"Người kia tên là Nghiêm Quân Hạo?" Lục Cảnh Lễ hỏi.
Không ngờ Lục Cảnh Lễ đã điều tra được thân phận của đối phương, sắc mặt của Dương Thi Nhu khẽ cứng lại, may mà mình nói trước nên nắm được thế chủ động, cô ta đau khổ nói: "Đúng thế, anh ta có quyền có thế, em không phản kháng được, chỉ có thể trốn được chút nào hay chút đó."
Bỗng, "ầm" một tiếng, cửa phòng gian riêng bị đạp ra, Nghiêm Quân Hạo đỏ ngầu cả hai mắt lao ra tát Dương Thi Nhu một cái: "Đê tiện!"
Nhìn thấy Nghiêm Quân Hạo, Dương Thi Nhu ngây cả người: "Quân… Quân Hạo… Sao anh lại ở đây?"
"Nếu tôi không ở đây thì làm sao mà biết được bộ mặt đê tiện này của cô! Cô luôn mồm nói tôi là tất cả của cô, luôn mồm nói thậm chí cô có thể chết vì tôi…"
Nghe nói như thế, phản ứng đầu tiên của Dương Thi Nhu là lo lắng nhìn Lục Cảnh Lễ: "Cảnh Lễ, xin anh hãy nghe em giải thích…"
Nghiêm Quân Hạo cũng giận dữ lườm Lục Cảnh Lễ, sau đó liền lập tức ngẩn người. Người này không phải là… là Nhị công tử của tập đoàn Lục thị đó sao?
Làm sao mà Dương Thi Nhu có thể có quan hệ với người như thế này được? Chẳng nhẽ có gì hiểu nhầm sao?
Lục Cảnh Lễ chỉ ra vẻ vô tội, nhún vai nói: "Tôi chỉ thường xuyên tới nhà hàng này ăn cơm, thưởng thức tài đánh đàn của cô Dương đây nên có trò chuyện đôi câu. Nhưng, dường như cô Dương hiểu lầm gì đó với tôi thì phải…"
Dương Thi Nhu lập tức lộ vẻ không tài nào tin nổi: "Cái gì? Rõ ràng là anh... anh tặng hoa cho em… còn mời em ăn cơm…"
Lục Cảnh Lễ: "Sau đó thì sao?"
Sau đó...?
Dương Thi Nhu không nói nổi lấy một chữ nữa…
Lục Cảnh Lễ chưa bao giờ nói ra lời gì khác người cũng chưa bao giờ làm ra chuyện gì khác người, hơn nữa tính cách của anh ta vốn phong lưu, phụ nữ mà anh ta tặng hoa cũng có quá nhiều…
Tất cả chuyện này, chẳng lẽ chỉ là một mình cô ta tình nguyện?