Giản Tùy Anh thật sự không thể nào hình dung nổi tâm trạng của bản thân ngay lúc này.
Khi hắn một đường chạy tới góc hẻo lánh nhất ở tầng cao nhất của công ty, cách cánh cửa nghe được cuộc đối thoại chó má em yêu anh anh yêu em gì đó của hai người kia, hắn chỉ cảm thấy như máu mật toàn thân đều dồn lên não, trong đầu chỉ còn vang tiếng ong ong, Hắn không hề muốn thừa nhận hai giọng nói mà hắn không thể nào quen thuộc hơn được nữa.
Sau khi một đá tung cửa bằng một cú, thứ đập vào mắt lại là cảnh tượng khiến hắn muốn bùng nổ. Hai thiếu niên xinh trai đứng đối diện nhau đầy tình tứ, còn nắm bàn tay nhỏ để tâm sự, hắn hận không thể giả mù cho qua.
Không giống như lúc mới quen Lý Ngọc, cậu đối xử với hắn thì lãnh khốc tựa ngày đông giá rét, còn đối với Giản Tùy Lâm lại ấm áp như mùa xuân, cả ngày cứ trưng cái mặt đần thối chán ngán hắn, ra là do vẻ ánh mặt trời dương quang đều đặt trên Giản Tùy Lâm này. Sao hắn cứ mãi ngu ngốc như vậy, cho rằng hai người họ chỉ là bạn bè trong sáng, chắc chắn là hắn đã ngu muội vì cái đẹp nên mới không nhìn ra tình ý của Lý Ngọc đối với Giản Tùy Lâm.
Giản Tùy Anh từ ba bước chỉ còn hai vọt qua, tát một cái lên mặt Giản Tùy Lâm.
Lý Ngọc thấy thế nhanh chóng ngăn cản hắn, "Anh bình tĩnh chút! Anh hiểu lầm rồi!"
Đối với tính cách vô cùng dễ kích động của Giản Tùy Anh, bây giờ mà nghe lọt lời người khác mới là lạ. Động tác ngăn cản của Lý Ngọc chỉ làm hắn càng thêm cáu kỉnh và phẫn nộ.
Cuộc đời hắn chưa từng tức giận đến mức này, cảm thấy như từ đầu đã bị hai thằng nhóc này đùa giỡn.
Lý Ngọc trong lòng hắn vô cùng thanh cao và ngạo mạn, vốn dĩ cậu cũng có phải trai thẳng cái vẹo gì cho cam, ban đầu cậu căm ghét hắn đủ đường chẳng qua là vì trong lòng đã có người thương, hơn nữa người thương ấy còn là đứa em trai yếu đuối ẻo lả của hắn.
Các loại cảm xúc tiêu cực và nóng nảy của Giản Tùy Anh đã đầy ứ, hắn đã thật sự bịchọc điên, khi Lý Ngọc giữ cánh tay đang định đánh Giản Tùy Lâm của hắn, hắn xoay người nện một cú đấm lên mặt Lý Ngọc.
Lý Ngọc bị hắn đánh ngã ngay đơ trên mặt đất.
Giản Tùy Anh đạp vào bụng Lý Ngọc một cái, sau đó lại xoay người đạp Giản Tùy Lâm.
Nếu hôm nay hắn không đánh hai tên ngu này gần chết thì cái tên Giản Tùy Anh của hắn sẽ viết ngược lại.
Hai người kia bị hắn điên cuồng đấm đá một trận, nằm bò trên đất.
Dường như Giản Tùy Lâm không hề phản kháng trước anh trai của cậu ta, còn Lý Ngọc thì tự thấy đuối lý, bèn rụt tay rụt chân về thì lại bị Giản Tùy Anh chớp cơ hội tàn nhẫn đá thêm mấy bận.
Giản Tùy Anh chỉ vào Giản Tùy Lâm mắng trước: "Đồ của tao mà đệch mẹ mày cũng dám động vào à, mày chán sống rồi chắc!" Sau đó lại chỉ tiếp vào Lý Ngọc: "Lúc nào cũng từ chối anh đây ra là vì nó, vứt mẹ cặp mắt chó của cậu đi."
Lý Ngọc lau khóe môi rướm máu đứng dậy, mặt cậu u ám, vừa bị đánh liên tục vừa bị mắng sa sả vào mặt, dù cậu không phải người có tính cách nóng nảy cũng cực kỳ tức giận, cậu thấp giọng nói: "Anh quậy đủ chưa, không ngại mất mặt à."
Giản Tùy Anh đá bay thùng rác bên cạnh, một đống khói bụi và giấy vụn như bông tuyết bay xuống sàn, đáp lên người Lý Ngọc và Giản Tùy Lâm.
Sắc mặt Giản Tùy Lâm tái nhợt như giấy, chỉ duy dấu tay đỏ trên mặt thì rất dễ thấy. Lý Ngọc giận đến mức hai mắt đỏ ửng, run run không nói thành lời.
Giản Tùy Anh nghiến răng nghiến lợi nói, "Mày đi chết đi!" Hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không còn sức giằng co với hai người, vả lại nhìn bọn họ thêm phút giây nào nữa là hắn càng thấy buồn nôn.
Giản Tùy Anh nhét nắm đấm vào túi quần, chốt một câu cuối cùng: "Cút, đừng bao giờ để tao nhìn thấy bọn mày trong công ty nữa." Sau đó xoay người bước đi trong hoảng loạn.
Lý Ngọc và Giản Tùy Lâm đứng đờ người trong phòng họp, hai mặt nhìn nhau, rồi nhìn sang căn phòng lộn xộn, không ai mở miệng nói câu nào.
Giản Tùy Anh trở về văn phòng lấy chìa khóa xe và ví tiền, sau đó thẳng thừngxuống lầu lái xe đi.
Hắn cũng chẳng biết mình muốn đi đâu, chỉ là không thể chịu được việc ở trong cùng một tòa nhà với hai người đó nữa. Hắn thật sự không ngờ rằng, trong đời của Giản Tùy Anh hắn đây sẽ có một ngày như thế, gặp phải một chuyện uất ức khiến hắn căm phẫn — Người hắn thích lại thích em trai mình.
Vừa nghĩ đến cảnh hai người kia bên nhau, hắn tức sắp hộc máu.
Lý Ngọc không thích hắn vì cậu ta là trai thẳng cũng được, nhưng hắn không chịu được chuyện Lý Ngọc không thích hắn chỉ vì trong mắt cậu, cái gì hắn cũng không bằng Tiểu Lâm của cậu ta, điều này khiến một người luôn tự cao tự đại như Giản Tùy Anh khó lòng chấp nhận nổi.
Lại còn Tiểu Lâm, một đứa trẻ ngốc nghếch luôn nghe lời hắn răm rắp từ nhỏ đến lớn, biết rõ quan hệ của hắn với Lý Ngọc đang tốt mà dám chèo kéo sau lưng hắn, phải chăng quá lâu rồi không đánh nên cậu ta ngứa da?
May rằng đó là em trai hắn, nếu là người nào khác dám động đến Lý Ngọc của hắn, hắn không giết chết tên đó mới là lạ.
Nhưng dù nghĩ thế nào cũng không thể tha thứ cho trò bịp bợm và dối gạt của hai người họ, Giản Tùy Anh vừa nghĩ đến câu "Tôi thích cậu" mà Lý Ngọc nói với Tiểu Lâm, tim hắn đã khó chịu như thể có người đang đâm vào.
Tất cả sự thất bại và nỗi đau lòng suốt đời này của hắn đều là do Lý Ngọc ban tặng,sớm biết mối quan hệ yêu đương này lại nhọc lòng và hao tổn tinh thần như vậy thì chắc chắn từ lúc bắt đầu gặp gỡ Lý Ngọc, hắn sẽ cách xa cậu thật xa.
Những ngày tháng tự tại đẹp đẽ ấy chưa dứt, đáng lẽ phải học cách đùa giỡn tình cảm như người ta chứ, vừa ăn được vừa uống được cơ mà, kết cục lại là người ta không thèm đặt mày vào lòng mình, chịch cái là xong.
Sau khi Giản Tùy Anh vượt hai cái đèn đỏ và quay đầu xe sai quy định, hắn đã bị cảnh sát giao thông cản lại.
Hắn hạ cửa xe xuống, trước khi cảnh sát kịp mở miệng nói đã đưa bằng lái ra ngoài, sau đó thì mệt mỏi nằm nhoài lên tay lái.
Cảnh sát đang viết biên bản phạt thì nhìn cái vẻ sống dở chết dở của hắn bèn lo lắng hỏi, "Này anh, anh đang khó chịu gì à."
Giản Tùy Anh đáp: "Vợ tôi cắm sừng tôi, anh nói xem tôi thoải mái nổi không."
Cảnh sát trưng vẻ mặt thông cảm, "Ôi, chuyện này không trách anh được. Phụ nữ thời đại giờ không biết rốt cuộc là muốn thứ gì nữa. Anh xem, anh vừa đẹp trai vừa lái con xe ngon như vậy mà vợ anh còn ngoại tình, loại phụ nữ này thì đến hoàng đế cũng không thỏa mãn nổi đâu, ly hôn ngay đi."
Giản Tùy Anh cảm thấy nỗi ấm ức của mình lộ liễu quá, thảm đến nỗi cần cả người xa lạ thương cảm cho.
Giản Tùy Anh nhận bằng lái và hóa đơn phạt từ cảnh sát giao thông rồi ném qua ghế phó lái, bấm cửa sổ xe lên làm vẻ muốn rời đi.
Cảnh sát nhiệt tình gào lên: "Chưa có con đúng không, có con rồi thì phải suy nghĩ thật kỹ nhé..."
Giản Tùy Anh giẫm ga lái như bay.
Giản đại thiếu gia hết sức buồn bã, sau khi về đến nhà thì không khỏi nhớ đến những cảnh khi Lý Ngọc ở đây, muốn làm tình thì làm tình, muốn trò chuyện thì trò chuyện, cuộc sống gia đình yên ổn không giữ được bao lâu đã trở thành cảnh thương tình.
Dù hắn có tức giận đến mức muốn đánh chết cả hai người ấy đi chăng nữa thì hắn vẫn không biết ra tay thế nào mới bù đắp được mối hận trong lòng hắn, với cả hai người này, hắn cũng không tàn nhẫn được với bất cứ một ai.
Nhưng nếu không làm gì cả thì hắn sẽ không nuốt trôi được cơn tức này.
Hắn mở tủ lạnh, lấy hết bia bên trong ra, mở bia lách cách đặt lên khay trà, ngả người lên sofa rồi trút hết vào miệng.
Lúc này mới hơn bốn giờ chiều, trời vẫn còn sáng như bưng, không hợp mượn rượu tiêu sầu một chút nào, song hắn biết nếu không nhờ vào cồn thì hắn sẽ cục súc, đứng ngồi không yên, đầu hắn ngập tràn chuyện vừa xảy ra lúc nãy, không giây phút nào được yên.
Sau khi hắn uống mấy chai thì điện thoại reo lên, hắn mơ màng cầm lấy, cẩn thận nhìn những hình ảnh chồng lên nhau trên màn hình, hình như là hai chữ "Lý Ngọc".
Giản Tùy Anh lè nhè gào, "Cút mẹ mày đi tiểu bạch kiểm", sau đó ra sức quăng điện thoại vào tường.
Ngay lúc Giản đại thiếu gia đang mượn rượu tiêu sầu mà càng sầu hơn, Lý Ngọc và Giản Tùy Lâm cũng mang tâm sự riêng, thấp thỏm nhớ đến chuyện vừa xảy ra, lo lắng nghĩ đến hậu quả, không ai đỡ hơn Giản Tùy Anh được bao nhiêu.