Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1036



Chương 1036:

 

“Không muốn thì thôi.” Hạ Mộc Ngôn nhắm mắt lại không thèm nhìn anh nữa, xem cái đầu đang áp lên người cô như đầu heo hoặc là một sinh vật nào đó để bình tĩnh lại. Giọng nói của cô vẫn mang theo hơi thở gấp gáp khàn đục: “Chẳng qua em bị chuốc thuốc, nếu không, anh tưởng em sẽ cầu xin anh sao?”

 

Anh cúi xuống nhìn nét mặt thà chịu chết chứ không chịu nhục của cô mà khẽ cười: “Chắc chắn chưa?”

 

“Không cần! Nếu đến lúc em không nhịn được nữa, thì cùng lắm…” Cô ngừng lại một chút, khẽ cắn môi rồi mới nói: “Ở tầng một có một cửa hàng bán đồ chơi người lớn, em nhờ người mua đại món đồ gì về dùng tạm cũng được!”

 

Lục Cẩn Phàm biết cô đã bị chạm đến tự ái, không nhịn được mà bật cười: “Anh không dễ chịu hơn món đồ kia à?”

 

Phát ngôn vừa rồi đã quá giới hạn của Hạ Mộc Ngôn rồi, bây giờ lại nghe thấy tiếng anh cười thì lập tức nổi điên, cô giơ tay lên như muốn tát vào mặt anh. Dù sao tối nay, đến cả chuyện dùng gạt tàn thuốc để giết người mà cô còn làm được thì còn phải sợ gì nữa.

 

Lục Cẩn Phàm dễ dàng chụp được cổ tay cô, ghì lên chỗ sofa bên cạnh.

 

Cơ thể Hạ Mộc Ngôn nóng hừng hực, nhưng trong đầu vẫn nỗ lực nhắc nhở mình, tên khốn này là Lục Cẩn Phàm, vừa rồi WeChat của anh còn bị cô cho vào danh sách đen. Kể cả bây giờ có phải nhịn đến chết thì cô cũng không cần làm với anh!

 

“Có phải anh nên than trời vì bây giờ em quá kiên cường không, trong tình cảnh này mà em vẫn không quên nổi nóng với anh.”

 

“Cái gì mà kiên cường với không kiên cường. Chỉ bị hạ thuốc mà thôi, cũng không phải là em không nhịn nổi. Anh cũng từng nhịn rồi, không lẽ em không nhịn nổi à?” Hạ Mộc Ngôn trợn tròn mắt nhìn anh, hơi thở dồn dập, giọng nói vẫn yếu ớt líu ríu run rẩy: “Hơn nữa, nếu đêm nay anh không chạy đến cứu thì em dùng nước lạnh xả một đêm cũng có thể chịu đựng được còn gì? Đừng tưởng anh giúp em thì em sẽ cảm động rơi nước mắt mà cầu xin anh giải tỏa. Lục Cẩn Phàm, dù trong suy nghĩ thì anh cũng đừng có hòng!”

 

Thấy Hạ Mộc Ngôn ngang ngạnh mạnh miệng, Lục Cẩn Phàm không đáp lại, chỉ bế ngang người cô lên.

 

“Anh lại làm gì?” Người Hạ Mộc Ngôn lại được nhấc lên lần nữa. Dục vọng đang cố kìm nén lại lan khắp cơ thể, người cô run lên trong lòng anh, tầng nước trong mắt lại càng dày hơn.

 

Anh bế cô vào bồn tắm: “Nếu em không muốn thì anh thật sự không thể ép. Ý em nói là ngâm nước lạnh rất dễ chịu đúng không?”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

“Dù sao cũng dễ chịu hơn là dùng anh!”

 

Anh cười nhạt: “Được lắm.”

 

“…”

 

Chỉ nghe hai chữ này mà đầu Hạ Mộc Ngôn đã tê dại, cô nghi ngờ có phải Lục Cẩn Phàm muốn bộc phát thú tính, bế cô vào bồn tắm mà ra tay hay không. Mặc dù trong lòng kháng cự, nhưng cơ thể cô thì lại cực kỳ mong ngóng.

 

Anh bế cô vào phòng tắm, cô bắt gặp ánh đèn trong phòng thì nhắm mắt lại, úp mặt vào trong, ngửi được mùi hương trên người anh. Dục vọng cháy bỏng như sắp nuốt chửng cả lý trí của cô luôn rồi.

 

Thế nhưng, điều khiến Hạ Mộc Ngôn vừa thở phào nhẹ nhõm lại vừa muốn tức giận chính là Lục Cẩn Phàm không làm gì cả mà chỉ thả cả người cô còn mặc nguyên váy vào bồn tắm.

 

Hạ Mộc Ngôn mới vừa dính nước lạnh ở khách sạn được một lúc, bây giờ bỗng nhiên lại bị giội nước lạnh băng từ đỉnh đầu xuống thì hét lên theo phản xạ.

 

Nhưng rồi nước lạnh được điều chỉnh sang nước ấm, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói của anh: “Muốn nước lạnh hay nước ấm?”

 

Lục Cẩn Phàm không đứng dưới vòi hoa sen nên nước không làm ướt quần áo của anh được. Hơi nước che chắn tầm nhìn, cô ngước mắt lên cũng chỉ nhìn thấy chiếc áo sơ mi màu đen của anh.

 

“Nước… nước ấm đi.” Hạ Mộc Ngôn run rẩy dưới làn nước.

 

Đến khi nước ấm trong bồn càng lúc càng đầy, tuy không còn khó chịu như nước lạnh, nhưng lại khiến nhiệt độ cơ thể của cô tăng cao hơn. Khi còn ở khách sạn, cô sợ mình không kiểm soát được mới phải xả nước lạnh, bây giờ thì không muốn ngày hôm sau bị cảm lạnh hay bị sốt nên mới chịu ngâm mình trong làn nước ấm áp.

 

Sau đó nghe thấy tiếng động, Hạ Mộc Ngôn đưa mắt sang thì thấy Lục Cẩn Phàm như đang định ra ngoài. Cô vội vàng nắm chặt lấy bệ bồn tắm theo bản năng rồi hỏi: “Anh đi đâu đấy?”

 

Anh dừng bước nhưng không ngoảnh đầu lại: “Chẳng phải em không có ý định để anh chạm vào em sao? Ngâm bồn rất thích hợp để giải tỏa căng thẳng, anh cũng không thể đứng ở đây nhìn em vặn vẹo như rắn được, nếu không anh sợ rằng mình không gánh nổi cái danh thánh nhân này.”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Anh nói rất đúng, rất có lý, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy ấm ức.