Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1047



Nghe thấy vậy, Hạ Mộng Nhiên khó tin nhìn Hạ Mộc Ngôn: “Cái gì mà nhà họ Tiêu…”

 

Hạ Mộc Ngôn không đáp lại, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào khuôn mặt tái mét của Hạ Hoằng Văn, không thèm nhìn ông Tiêu thêm một cái nào.

 

Ông Tiêu lạnh lùng nhìn Hạ Mộng Nhiên đang hoảng loạn ngã ngồi dưới đất: “Rất đơn giản, cái dòng giống cặn bã cô mới nhắc đến chính là nhà họ Tiêu. Ba ruột của Hạ Mộc Ngôn là tôi. Kể cả không có nhà họ Hạ thì con bé cũng sẽ không bị đói rách như cô mong muốn đâu. Nếu trước đây Thanh Lâm chịu nhún nhường một chút mà nói chuyện mình đã mang thai cho tôi biết thì mọi chuyện sẽ không đến mức như thế này. Hơn nữa, trên đời này sẽ không bao giờ có sự tồn tại của cô, vì cô ấy sẽ không bao giờ lấy Hạ Hoằng Văn!”

 

Hạ Hoằng Văn chợt đưa tay lên ôm ngực, khẽ run lên. Hạ Mộc Ngôn hoảng sợ, vội vàng bước đến đỡ ông: “Ba!”

 

Hạ Mộng Nhiên hoàn toàn không chú ý đến tình trạng của Hạ Hoằng Văn, khi nghe thấy tin Hạ Mộc Ngôn là con gái của Chỉ tịch Tập đoàn Lăng Tiêu thì chết sững như bị sét đánh giữa trời quang.

 

“Không, không thể nào… không thể nào… Sao cô ta có thể là con gái của ông được… Cô ta là đứa con ngoài giá thú… Tôi cũng biết, năm đó mẹ tôi bị người ta cưỡng bức! Cô ta là con gái của kẻ cưỡng bức! Cô ta không thể nào là con gái của ông được!”

 

Nét mặt ông Tiêu lập tức khó coi hơn rất nhiều, ông lạnh lùng nhìn Hạ Mộng Nhiên rồi lại đưa mắt nhìn Hạ Mộc Ngôn đang đứng bên cạnh Hạ Hoằng Văn.

 

“Cưỡng bức? Con nghĩ ba như vậy sao?” Ông Tiêu lạnh lùng nhíu mày: “Hạ Hoằng Văn, tôi còn chưa thèm tính sổ chuyện ông cướp vợ cướp con của tôi, vậy mà ông dám nhồi nhét suy nghĩ này vào đầu bọn trẻ à?”

 

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Hạ Hoằng Văn đẩy cánh tay Hạ Mộc Ngôn đang đỡ mình ra, thở hổn hển: “Ông bội bạc ruồng rẫy cô ấy ở Mỹ rồi về nước cưới vị hôn thê mà gia đình ông lựa chọn. Chờ đến khi ông nhớ đến cô ấy thì con ông đã ra đời rồi. Cô ấy khổ sở chờ đợi ông mấy năm bên Mỹ để cuối cùng được cái gì chứ?”

 

Hạ Hoằng Văn cười lạnh: “Ông có thể nói là mình bất đắc dĩ, có thể nói là bị gia đình ép buộc, nhưng dù sao sự thật chính là ông đã kết hôn. Khi cô ấy phát hiện ra ông có vợ có con, muốn đoạn tuyệt thì ông lại giam giữ cô ấy, chiếm đoạt, hành hạ cô ấy. Ông cầm thú đến mức giam lỏng cô ấy dưới tầng hầm tròn ba tháng, cuối cùng cô ấy mang thai con của ông chạy trốn. Nếu tôi không đưa cô ấy đi thì sợ rằng khi đứa con chưa ra đời, cô ấy đã bị ông hành hạ đến chết. Ông đâu chỉ cưỡng bức mà thậm chí còn tra tấn cô ấy!”

 

Trong khoảnh khắc, Hạ Mộc Ngôn không dám tin, ngước mắt lên nhìn ông Tiêu.

 

Ông Tiêu nhận thấy ánh mắt kinh ngạc của Hạ Mộc Ngôn thì nét mặt cứng đờ lại, cau mày nói: “Lúc đó Thanh Lâm có nhà mà không về được, cô ấy không có nơi nào để đi. Tôi sợ tâm trạng cô ấy không tốt, ra khỏi nhà sẽ gặp chuyện nên mới để cô ấy trong biệt thự. Tôi chưa từng nhốt cô ấy dưới hầm. Tôi thừa nhận trước đây tôi từng cưỡng ép giữ cô ấy ở lại, nhưng nếu biết lúc đó cô ấy mang thai thì tôi sẽ chăm sóc mẹ con cô ấy thật tốt, cũng sẽ ly hôn mà cưới cô ấy, để cô ấy danh chính ngôn thuận ở lại nhà họ Tiêu!”

 

“Nếu không phải tầng hầm thì cũng vẫn là nơi mà cả gia đình ông không biết đến phải không? Cô ấy không muốn chen vào cuộc hôn nhân của ông, nhưng ông liên tục ép cô ấy trở thành nhân tình trong bóng tối. Những tháng năm tình cảm của hai người ở Mỹ cũng do chính tay ông hủy hoại. Dù ông có yêu cô ấy nồng nàn đến đâu đi nữa thì cũng không sánh được với những tổn thương ông gây ra cho cô ấy. Cô ấy yêu ông hay hận ông, chính bản thân cô ấy cũng không biết. Nếu không yêu thì cô ấy sẽ không sinh Hạ Mộc Ngôn. Nhưng nếu không hận ông, thì cô ấy sẽ không ôm con mà lấy tôi. Nếu không yêu, thì khi hấp hối, cô ấy sẽ không nắm trong tay sợi dây chuyền ông tặng cho cô ấy ở Mỹ. Mà nếu không hận ông thì đến chết cô ấy cũng đã không khăng khăng ngăn cấm tôi báo cho ông biết rằng cô ấy đã không còn!” Hạ Hoằng Văn lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông Tiêu, khi đi Mỹ du học, chúng ta cạnh tranh công bằng, cuối cùng tôi thua ông tâm phục khẩu phục. Tôi rút lui vì tôi tin rằng ông có thể mang đến cho Thanh Lâm một tương lai tốt đẹp. Nhưng kết quả là gì? Cuối cùng ông lại hủy hoại cuộc đời cô ấy!”

 

Ông Tiêu nghe thấy mẹ Hạ Mộc Ngôn trước khi chết cũng không chịu báo tin cho ông ta thì mắt tối sầm lại. Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy trong mắt của vị Chủ tịch huyền thoại năm mươi tuổi của Tập đoàn Lăng Tiêu có ánh hồng.

 

Cô không biết chuyện tình cảm của ông ta với mẹ cô là gì, cũng không biết khi còn ở Mỹ họ đã có thời gian lãng mạn như thế nào. Nhưng cuối cùng ông ta vẫn là người đã kết hôn, đã có con trai, nhưng lại ngông cuồng chiếm đoạt người mình yêu, ích kỷ hủy hoại cuộc sống của mẹ cô.

 

Chẳng trách Lục Cẩn Phàm nói, nếu cô có gặp ông Tiêu thì có lẽ cũng sẽ không vui vẻ.

 

Hóa ra, sau khi cô biết thân thế và những chuyện đã xảy ra thì đúng là không thấy vui vẻ gì.

 

Có một người cha quyền thế cũng không làm cô cảm thấy thỏa mãn. Vì ba cô có quyền có thế nên hai mươi năm trước mới có bản lĩnh giam mẹ cô lại, thậm chí tùy tiện muốn đối xử với mẹ cô như thế nào thì làm thế ấy.

 

Mẹ cô vất vả dựa vào năng lực của mình bay ra khỏi nơi thâm sơn cùng cốc kia, cuối cùng lại bị Tiêu Chấn Quân bẻ gãy đôi cánh.

 

“Trước khi Thanh Lâm mang thai trốn đi, tôi cũng đã nghĩ đến chuyện ly hôn. Tôi cưới mẹ A Dã cũng vì trách nhiệm với gia tộc. Mẹ nó với tôi cũng không hề có tình cảm, chúng tôi chỉ tuân theo sự sắp đặt của hai bên gia đình, chấp nhận cưới hỏi. Nhưng chúng tôi có thỏa thuận sẽ ly hôn sau ba năm. Chỉ cần Thanh Lâm nhẫn nại chờ một chút thì cô ấy sẽ là vợ của tôi, là người vợ hợp pháp của tôi…” Ông Tiêu nhìn Hạ Mộc Ngôn: “Mộc Ngôn, đừng nhìn ba bằng ánh mắt như vậy. Nếu ngay từ đầu ba biết đến sự hiện diện của con thì đã sớm đón con về rồi. Tính tình mẹ con quá quật cường, vì biết ba đã kết hôn nên muốn đoạn tuyệt. Nếu ba không dùng cách đó để níu kéo thì mẹ con sẽ biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời của ba, ba không thể không đưa mẹ con quay về… Sai lầm duy nhất của ba là không thể ngờ mẹ con lại mang thai rồi bỏ trốn… cũng không ngờ trong suốt hai mươi năm qua, ba lại có một đứa con gái ở bên ngoài…”