Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1091



Chương 1091:

 

Cô từ một thiếu niên anh tuấn chợt biến thành một thiếu nữ thì cũng thôi đi, thế mà lại còn xinh đẹp đến thế này. Tần Tư Đình nghĩ nếu Nam Hành nhìn thấy diện mạo của Phong Lăng bây giờ thì không biết sắc mặt sẽ phong phú đến thế nào. Anh càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười. Nhưng dù sao tình hình của Hạ Mộc Ngôn bây giờ cũng đang nguy kịch như chỉ mành treo chuông, anh thật sự cười không nổi, nên chỉ nói: “Cô vì Hạ Mộc Ngôn nên mới quay về sao? Trừ anh em trong căn cứ XI ra, cô vốn không có bạn bè. Xem ra chắc hẳn Hạ Mộc Ngôn nằm trong số anh em bạn bè của cô. Nếu không phải cô ấy gặp chuyện, có phải cô định từ nay về sau không bao giờ đặt chân đến Los Angeles nữa không?”

 

Phong Lăng thản nhiên khẽ cười: “Tôi cần phải quay lại Los Angeles sao? Anh cũng biết, sau khi rời khỏi căn cứ, tôi đã không còn là thành viên của căn cứ XI nữa. Tôi trở về nơi vốn thuộc về tôi, cũng không còn là Phong Lăng trước kia nữa. Đúng là nếu không phải vì Hạ Mộc Ngôn thì tôi cũng sẽ không đứng ở đây.”

 

“… Vậy mà cô lại tuyệt tình đến vậy.” Tần Tư Đình cười khiển trách: “Chẳng phải phụ nữ các cô đều như vậy sao, đã đi là không trở lại. Kể cả đàn ông có quỳ chân xuống cầu xin thì các cô cũng không có bất kỳ cảm giác nào?”

 

Phong Lăng liếc anh, hỏi vặn lại: “Bác sĩ Tần giống người sẽ quỳ xuống vì phụ nữ sao? Hay là Nam Hành giống loại đó?”

 

Tần Tư Đình: “…”

 

Bất chợt bên ngoài phòng hồi sức cấp cứu trong khu vực cách ly có mấy bác sĩ y tá mặc đồ vô trùng vội vã chạy vào bên trong. Ba người nghe thấy tiếng động thì cùng quay lại nhìn.

 

“Chuyện gì vậy?” Vừa thấy bóng lưng các bác sĩ y tá cuống cuồng chạy đi ở bên trong, Phong Lăng chợt hỏi.

 

Tần Tư Đình thong thả bình tĩnh trả lời: “Cô tưởng người nằm trong phòng hồi sức cấp cứu chỉ được ngủ thôi sao? Bất cứ lúc nào tim cũng có thể ngừng đập hoặc ở trong trạng thái cận kề cái chết. Giai đoạn nguy kịch không dễ để vượt qua. Tình huống cấp cứu đột ngột như thế này sẽ liên tục lặp lại trong mấy ngày tới, mọi người quen dần đi.”

 

Phong Lăng nghe vậy thì không để lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng lại nôn nóng nhìn vào bên trong.

 

Sau đó cô nhìn sang Lục Cẩn Phàm, thấy dường như anh vẫn nhìn chăm chăm về phía phòng hồi sức cấp cứu.

 

Nửa tiếng sau, các bác sĩ y tá vừa vội vã chạy vào ra ngoài, nhìn dáng vẻ như thở phào nhẹ nhõm. Đây cũng có nghĩa là Hạ Mộc Ngôn đã lại gắng gượng vượt qua được một cửa ải hiểm nghèo.

 

“Đàn ông thường nghĩ phụ nữ rất yếu đuối. Nhưng thật ra về bản năng sinh tồn thì ai cũng như nhau. Thậm chí, nhiều khi ý chí của phụ nữ còn mạnh mẽ hơn cả đàn ông.” Phong Lăng nói: “Điều này tôi đã nhận ra rất rõ ràng trong một năm đến Luân Đôn cùng Hạ Mộc Ngôn. Cô ấy có sự kiên cường mà người ngoài không nhận thấy, vì vậy, nhất định cô ấy sẽ chống chọi được.”

 

Ánh mắt Lục Cẩn Phàm thoáng lướt qua phía bên ngoài cửa sổ cạnh phòng hồi sức cấp cứu, đôi mắt lãnh đạm nặng nề quay lại nhìn Phong Lăng, hiểu ngay ý cô.

 

***

 

Hạ Mộc Ngôn chống chọi trong tình trạng tính mạng nghìn cân treo sợi tóc ba ngày. Đến đêm ngày thứ ba, Bác sĩ Wendell bước ra từ phòng hồi sức cấp cứu, nhìn thấy Lục Cẩn Phàm tròn ba ngày ba đêm ngồi lỳ ở bệnh viện, không ngủ, không nghỉ ngơi, thậm chí cả quần áo còn chưa thay.

 

Ông đã nhiều lần tiếp xúc với Lục Cẩn Phàm, cũng đã quen biết anh rất nhiều năm, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy ông Lục thê thảm suy sụp đến mức không thèm để ý đến bất cứ điều gì, chỉ kiên quyết ngồi đây chờ một người phụ nữ hồi tỉnh như hiện tại.

 

Bác sĩ Wendell nói: “Trước mắt, rất nhiều dấu hiệu sinh tồn* của cô Hạ đã dần dần hồi phục, tuy vẫn phải tiếp tục theo dõi mấy ngày nữa nhưng xem như cô ấy đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm. Chỉ cần cô ấy có thể tiếp tục duy trì tình trạng khả quan này trong vài ngày nữa thì có thể chắc chắn bảo toàn được tính mạng.”

 

(*) Dấu hiệu sinh tồn là một nhóm gồm 4 – 6 dấu hiệu cho thấy trạng thái sống của cơ thể. Thông thường dấu hiệu sinh tồn gồm có nhịp thở, huyết áp, nhiệt độ, mạch.

 

Cuối cùng cũng nghe được những lời này từ Bác sĩ Wendell, nét mặt lạnh lẽo nặng nề của Lục Cẩn Phàm trong suốt ba ngày đã bắt đầu có dấu hiệu thả lỏng.

 

Tần Tư Đình gật đầu đáp lại Bác sĩ Wendell: “Ông vất vả rồi, cuối cùng cũng nghe được tin tốt.”

 

Bác sĩ Wendell cũng cười: “Là do sức sống của cô Hạ rất mạnh mẽ, lần nào nhịp tim ngừng lại cận kề với cái chết cũng đều cứu lại được. Mỗi lần cấp cứu xong tôi đều có thể cảm nhận được bản thân cô ấy muốn hồi tỉnh. Vào thời điểm như thế này, ý chí con người vẫn là quan trọng nhất.”

 

Tần Tư Đình gật đầu.

 

Lúc này Bác sĩ Wendell mới quay về phía Lục Cẩn Phàm: “Ông Lục, ông cũng nhanh chóng điều chỉnh lại bản thân đi. Nếu cứ tiếp tục chịu đựng như thế này, e rằng cô Hạ còn chưa tỉnh lại thì ông đã không trụ được nữa rồi.”

 

Lục Cẩn Phàm không trả lời, chỉ nhìn Bác sĩ Wendell nói: “Cảm ơn ông.” Gần một ngày một đêm không nói gì, giọng Lục Cẩn Phàm đã khản đặc.

 

“Nghe thấy chưa? Hạ Mộc Ngôn vẫn còn kiên cường như vậy đấy. Còn cậu, có lẽ đây là lần suy sụp hiếm hoi trong cuộc đời. Ba bốn ngày không cạo râu, không thay quần áo, nếu để Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy dáng vẻ này của cậu thì e là cô ấy lại muốn quay lại cửa tử mất.” Tần Tư Đình vừa nói vừa bước thẳng đến, vươn tay ra định kéo Lục Cẩn Phàm đứng dậy.

 

— QUẢNG CÁO —