Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1114



Chương 1114:

 

Có điều, nói đi cũng phải nói lại, Hạ Mộc Ngôn như thế này thật đáng yêu…

 

Nếu Lục Cẩn Phàm thích Hạ Mộc Ngôn thế này, anh không ngại ngừng điều trị, để cô cứ đáng yêu như vậy mãi.

 

Chuyến đi đến Argentina nhanh chóng được quyết định. Ngày hôm sau, Hạ Mộc Ngôn đi theo Lục Cẩn Phàm lên máy bay.

 

Có lẽ khi bay ở Thái Bình Dương khí áp bên ngoài cabin quá cao, trước đây Hạ Mộc Ngôn bay đi bay về các chuyến bay quốc tế chẳng hề hấn gì, nhưng lần này lại đau đầu kinh khủng. Trong thời gian bay không dài không ngắn, hơn nửa thời gian Hạ Mộc Ngôn đều tựa đầu vào ngực Lục Cẩn Phàm. Lúc nhức đầu quá đỗi, cô sẽ giơ tay lên đập đầu. Mỗi lần Lục Cẩn Phàm thấy cô làm vậy đều nắm chặt lấy tay cô, nhẹ nhàng day đầu cho cô.

 

Lục Cẩn Phàm cứ day đâu cho cô như thê” cho đến khi cô từ từ thiếp đi trong vòng tay anh mà anh vẫn không dừng lại.

 

Ngủ hơn hai tiếng, khi tỉnh lại, Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy Lục Cẩn Phàm thì cười với anh: “Vừa rồi em nằm mơ.”

 

Lục Cẩn Phàm cụp mát nhìn cô: “Mơ thấy gì vậy?”

 

“Mơ thấy anh làm rất rất nhiều bánh kem cho em. Hình như có hai mươi mốt cái, trên ban công còn có pháo hoa… Rất đẹp…” Hạ Mộc Ngôn tìm tư thế thoải mái tiếp tục tựa vào ngực anh: “Ăn bánh kem là sinh nhật phải không? Khi nào là sinh nhật em vậy?”

 

Lục Cẩn Phàm vuốt ve mặt cô, sau đó xoa nhẹ lên mép tóc cô. Cái mà cô gọi là mơ chính là lãn anh tổ chức sinh nhật cho cô ở thành phố T lúc trước.

 

Điều này chứng tỏ những ký ức lẫn lộn của cô đang khôi phục lại từng chút một.

 

Sinh nhật của Hạ Mộc Ngôn là vào mùa Đông, tính ra, ngày thứ tư đến Argentina chính là sinh nhật lãn thứ hai mươi lăm của cô.

 

“Em muốn ăn bánh kem hả?”

 

“Vâng.”

 

“Được.”

 

***

 

Sau khi hạ cánh xuống Argentina, có lẽ trước đây Lục Cẩn Phàm vẫn chưa thực hiện được chấp niệm nào đó ở Bắc Kinh, vì vậy ngay cả trên đảo cũng là địa bàn của Tập đoàn Shine. Anh còn cố ý chọn một khách sạn suối nước nóng gần bờ biển nhất.

 

Mùa này trên đảo rất đông du khách, đặc biệt là du khách người Hoa hâm mộ tiếng tăm đến nghỉ mát. Lục Cẩn Phàm chọn một khách sạn yên tĩnh trái ngược với sự đông đúc trên đảo, đồng thời bao cả một khu vực suối nước mà những người khác không thể vào được.

 

Ngày đầu tiên đến Argentina, Hạ Mộc Ngôn cực kỳ phấn khích với biển xanh dưới ánh nắng chói chang, hồ bơi rộng mênh mông và suối nước nóng ngoài trời, nên mặc áo tắm bơi qua bơi lại dưới nước.

 

Cô vốn biết bơi, chẳng qua là không nhớ rõ mà thôi. Ban đầu cô còn phải bơi với phao, sau đó từ từ bỏ phao, phát hiện thế mà mình lại biết bơi, vậy là cô càng vui vẻ bơi qua bơi lại dưới nước như cá.

 

Mặc dù đã thực hiện được chấp niệm đưa Hạ Mộc Ngôn đến khách sạn suối nước nóng này, nhưng Lục Cẩn Phàm không ngờ mình lại chọn sai thời điểm.

 

Ban đầu, nếu cô dám mặc thế này bơi qua bơi lại trước mặt anh ở Bắc Kinh, anh chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.

 

Nhưng bây giờ…

 

Thấy Hạ Mộc Ngôn mặc bikini màu trắng, làn da cũng trắng gần với màu bikini, mái tóc dài đung đưa sau lưng như tảo biển, khi thì lên bờ, khi thì bơi dưới nước, Lục Cẩn Phàm chỉ có thể ngồi bên cạnh gọi một ly cà phê đá để bình tĩnh lại. Một ly không đủ, anh lại gọi thêm một ly nhiều đá.

 

Tuy nhiên, Hạ Mộc Ngôn không thể uống đá. Lúc bơi mệt đi lên, cô chạy đến muốn giật cà phê của anh để uống, kết quả Lục Cẩn Phàm không cho cô uống mà chỉ gọi nhân viên phục vụ của khách sạn rót cho cô một ly nước trái cây không nóng không lạnh.

 

Hạ Mộc Ngôn không vui: “Em cũng muốn uống cà phê đá.”

 

“Em mà uống sẽ bị đau bụng, không được uống.”

 

Hạ Mộc Ngôn tỏ ra mất mát: “Ồ.”

 

Cô đành phải nhận lấy nước trái cây, uống mấy hớp.

 

Hạ Mộc Ngôn không vui vì không được uống cà phê đá, nữ phục vụ đứng bên cạnh vô cùng ngưỡng mộ.