Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1118



Chương 1118:

 

Yiyi cười khẩy: “Không nhớ thì thôi, tôi chẳng quan tâm cô nhớ hay không nhớ. Mấy năm trước có một lần trò chuyện với Hạ Mộng Nhiên, nghe nói hình như cô đã kết hôn, nhưng cụ thể là gả cho ai thì cô ấy không nói. Về sau chúng tôi không còn liên lạc nữa, không biết là ai cưới cô Cả nhà họ Hạ như cô vào cửa nhỉ? Tôi thật sự rất tò mò đấy.”

 

Hạ Mộc Ngôn không hiểu lời cô ta nói, cũng không có ấn tượng gì đối với cái tên cô ta nhắc tới, chỉ là cảm thấy đầu hơi đau, toan xoay người muốn đi tìm Lục Cẩn Phàm.

 

Yiyi cho rằng Hạ Mộc Ngôn không muốn đề cập tới chuyện kết hôn, nên hoài nghi cô ly hôn hoặc hôn nhân không được hạnh phúc. Cô ta lập tức đâm chọt: “Chậc chậc, xem ra cô Cả nhà họ Hạ sống cũng thảm quá. Ôi dào, cô đừng buồn, có nhiều cuộc hôn nhân không hạnh phúc mà, cô cứ cố chịu đựng cho qua đi. Dù sao cuộc đời con người chỉ ngắn ngủi vài chục năm, ấm ức hay không ấm ức cũng vậy mà thôi.”

 

Nói đến đây, cô ta bật cười: “Không giống tôi, hôn nhân của tôi rất hạnh phúc, chồng tôi là con trai Cả trong gia đình chính trị ở Argentina. Hiện giờ anh ấy lại là tổng phụ trách khu nghỉ mát của vùng hải đảo này.”

 

Nhân viên cửa tiệm bánh kem đứng bên cạnh bỗng bước lên, vẻ mặt nịnh nọt nói: “Cô Yiyi, cô quen biết cô gái này à? Hình như cô ta vào xem bánh kem, mới nãy còn suýt chạm vào bánh kem cô đặt. Sau khi tôi báo giá, cô ta còn sợ hết hồn nữa kìa.”

 

Yiyi như cười như không, nhìn về phía Hạ Mộc Ngôn: “Hết hồn, đến mức vậy sao? Lẽ nào hiện giờ Tập đoàn Hạ thị lại xuống cấp đến mức này, ngay cả một cái bánh kem mấy trăm nghìn mà cô Cả nhà họ Hạ cũng không mua nổi?”

 

“Đúng vậy, đúng vậy, vừa rồi tôi còn đề nghị cô ta sang tiệm bánh đối diện, vừa rẻ vừa hợp với cô ta. Nhưng hình như cô ta chẳng hiểu lời tôi nói, trông lại còn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, chắc là một đứa ngốc…”

 

“Đừng nói thế chứ, từ nhỏ cô ta đã giỏi giả ngu rồi, làm gì cũng khiến người ta không thể soi mói, nhưng kỳ thật trong lòng lại vô cùng xảo quyệt.” Yiyi vừa dứt lời, liền nhìn tới quần áo trên người Hạ Mộc Ngôn.

 

“Cho dù là hôn nhân không hạnh phúc, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục đúng không? Có điều tôi thấy bây giờ cô vẫn trẻ đẹp, hãy còn chút vốn liếng. Nếu như ông chồng bây giờ không tốt, tôi có thể giới thiệu vài người đàn ông có tiền cho cô. Nhưng mà đa phần bọn họ đều lớn tuổi, còn có có vợ con, chỉ thích vui chơi qua đường, song ngủ một lần là có thể cho cô không ít tiền, có muốn gặp không?”

 

Dường như Hạ Mộc Ngôn hoàn toàn để ngoài tai những lời cô ta nói, chỉ giơ tay lên day cái trán đau nhức.

 

Hạ Mộc Ngôn không thèm để ý, còn những lời nói ác ý của Yiyi lại giống như đánh vào bông. Cô ta vẫn còn nhớ rõ tính cách trước kia của Hạ Mộc Ngôn, b”ê ngoài như không sao, nhưng thực tế lại là một kẻ không chịu thua thiệt. Nếu không tại sao trước đây lại có tin đồn cô cả nhà họ Hạ xảo quyệt ương ngạnh chứ?

 

Hơn nữa, miệng lưỡi Hạ Mộc Ngôn lại vô cùng độc.

 

Hiện giờ, vẻ mặt này của cô khiến Yiyi cảm thấy khó hiểu, cũng không thoải mái vì bị ngó lơ.

 

Lúc này, hai nữ khách hàng ở bên trong bước tới bên cạnh Yiyi: “Chị họ, chúng em đã làm xong đơn đặt hàng bánh ngọt rồi, còn cần chúng em mua giúp chị thứ gì không?”

 

“Không c”ân, hai em về trước đi. À đúng rồi, gọi chồng chị tới đây.” Yiyi nói vô cùng ngọt ngào.

 

Hai người đẹp kia gật đẫu một cái rồi bỏ đi.

 

Hạ Mộc Ngôn cũng muốn đi, nhưng lại bị Yiyi kéo cánh tay lại, lôi kéo giống như rất thân thiết, giằng co tới lui không chịu thả người. Đến lúc Hạ Mộc Ngôn nhịn hết nổi, thì một người đàn ông cao ráo bước vào. Người đàn ông này có mái tóc đen, mắt đen, còn có bộ râu quai nón hợp mốt, nhưng xương cốt và ngũ quan lại giống người phương Tây, đây là người Argentina chính gốc.

 

“Ông xã!” Yiyi nhìn người đàn ông bước vào, lập tức buông tay Hạ Mộc Ngôn ra, xoay người bước tới bên cạnh người đàn ông đứng trước cửa, thân mật ôm ấp nhau, sau đó lại xoay người chỉ Hạ Mộc Ngôn nói: “Em giới thiệu với anh một người, cô ấy tên là Hạ Mộc Ngôn, là bạn thuở nhỏ ở Hải Thành trước đây của em, chúng em cùng nhau lớn lên đấy.”

 

Người đàn ông kia nhìn về phía Hạ Mộc Ngôn, không tỏ vẻ gì, chỉ kéo Yiyi: “Em yêu, anh còn tưởng em muốn anh qua lấy bánh ngọt giúp em. Loại bạn thuở bé đã nhiều năm không liên lạc thì có gì hay mà giới thiệu? Còn bánh kem thì nhân viên ở đây sẽ phụ trách vận chuyển, mọi chuyện đã giải quyết xong chưa? Bây giờ chúng ta về nhé?”

 

“Vâng! Anh đợi một chút, để em dặn dò họ vài câu.” Yiyi vừa thân mật nói, vừa xoay người dặn thêm hai câu với nhân viên cửa tiệm.

 

Nhân viên kia gật đầu, lập tức đảo mắt, nói với Hạ Mộc Ngôn đang đau đầu: “Chúng tôi phải chuyển bánh kem ra này ra ngoài, cô đừng đứng ở đây cản đường, đừng cản trở chuyện kinh doanh của chúng tôi. Nếu bánh kem của cô Yiyi không đến đúng giờ, phí tổn thất của chúng tôi đều bắt cô đền đấy!”

 

Hạ Mộc Ngôn cảm thấy đám người này thật kỳ quái, nói toàn những lời kỳ lạ. Mặc dù cô không hiểu, nhưng đột nhiên cảm thấy không được thoải mái.

 

Cô đảo mắt nhìn ra ngoài cửa, khi nhìn thấy bóng dáng bên ngoài, lúc này tâm trạng có chút khó chịu mới ổn định lại. Tuy nhiên, cho dù cô có muốn cười cũng không cười nổi, nên đành miễn cưỡng nặn ra nụ cười gượng.

 

Lúc này Yiyi đã không thèm nhìn sắc mặt Hạ Mộc Ngôn, nên đương nhiên cũng không chú ý đến biểu cảm của cô.