Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1125



Chương 1125:

 

Hạ Mộc Ngôn vừa nghe, lập tức nghịch ngợm há miệng cắn lên cánh tay anh một cái, lại còn cắn rất mạnh. Nhưng người đàn ông chẳng cau mày lấy một cái, chỉ quay đầu nhìn thoáng qua cô: “Định ăn anh thật hả?”

 

Hạ Mộc Ngôn chớp mắt nhìn anh: “Em nói người anh thơm, nhưng là kiểu mùi khác… Ây da, em cũng không biết phải miêu tả mùi thơm thế nào, nói chung là rất dễ chịu…”

 

Lục Cẩn Phàm cong môi, bởi vì ngón tay dính đồ ăn nên anh dùng mu bàn tay đẩy cái đầu nhỏ của cô ra: “Đi đi, về phòng khách ngồi, trên bàn trà có trái cây gọt sẵn, em tự xem tivi hoặc iPad. Anh nấu cơm xong thì gọi em ăn, đừng đứng sau lưng anh giống như quỷ chết đói vậy.”

 

Hạ Mộc Ngôn lập tức dẩu môi: “Em muốn ở chung với anh cơ.”

 

Môi Lục Cẩn Phàm lại càng cong hơn: “Vậy em tự mang cái ghế đến đây đặt bên cạnh, ngoan ngoãn ngồi đó mà nhìn.”

 

“Vâng!” Hạ Mộc Ngôn vừa nghe đã lập tức buông thắt lưng anh ra, mừng rỡ xoay người chạy ra ngoài.

 

Lục Cẩn Phàm nghe thấy tiếng cô chạy thì không nhịn mà được nhíu mày, nói với ra ngoài: “Chạy chậm chút, coi chừng ngã.”

 

Tần Tư Đình nói hiện giờ anh ở bên cạnh Hạ Mộc Ngôn càng lúc càng giống người cha già suốt ngày lo này lo nọ. Vào lúc này, Lục Cẩn Phàm mới thật sự cảm nhận được sâu sắc hàm nghĩa của ba chữ người cha già.

 

Đúng là chẳng thể rời mắt được, một phút cũng không yên tâm.

 

Hạ Mộc Ngôn chạy ra ngoài, tìm một vòng trong phòng nhưng chẳng tìm được cái ghế nào, cuối cùng cô chạy thẳng vào phòng sách chuyển cái ghế đến đây. Ghế rất to và nặng, cô phải dồn hết sức, khó khăn lắm mới dời được nó đến phòng bếp. Lúc này Lục Cẩn Phàm đã bật bếp gas, tạm thời không tiện đến giúp cô. Anh dời mắt nhìn cô gái nhỏ mệt nhọc tới đỏ mặt thở gấp, mỉm cười: “Đặt ở đó được rồi, em ngồi đấy xem đi.”

 

“Ừ.” Hạ Mộc Ngôn nghe lời buông ghế ra, ngoan ngoãn ngồi đó giống như học sinh tiểu học, hai tay đặt nghiêm chỉnh trên chân mình, sau đó cứ dán mắt nhìn anh chằm chằm.

 

Nhìn thấy ánh mắt cô, Lục Cẩn Phàm cười khẽ: “Có phải tỉnh lại thì đói bụng không?”

 

Hạ Mộc Ngôn ngoan ngoan gật đầu: “Vâng.”

 

“Khách sạn trên đảo không giống như trong nước, bọn họ lấy hải sản làm món chính. Mặc dù nguyên liệu thịt rau củ tươi mới nhưng không giống với trong nước, có thể hương vị sẽ không giống lắm, em tạm thời ăn đỡ nhé?”

 

“Ngửi thôi cũng đã thấy thơm rồi, Thâm Thâm nấu cơm, em nhất định sẽ ăn thật nhiều!”

 

Lục Cẩn Phàm cười: “Bệnh thì bệnh, nhưng miệng lại ngọt lên không ít nhỉ.”

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn về phía anh: “Trước đây lúc em chưa bị bệnh, có ăn cơm anh nấu chưa?”

 

“Ăn rồi.”

 

“Lẽ nào em không khen ngon sao?”

 

Lục Cẩn Phàm nhướng mày, nhìn cô.

 

Đúng là cô chưa từng nói, lần nào cũng ăn như bị ép buộc, tựa như không muốn ăn. Ngoài miệng cô không thừa nhận là ngon, nhưng mỗi một lần đều ăn sạch sẽ, sau khi ăn uống no say thì lại tiếp tục diễn vai vong ân bội nghĩa.

 

Nhất là từ sau khi Hạ Mộc Ngôn trở về từ Luân Đôn, cô càng không khen lấy một lần.

 

“Không, trước đây em cũng rất thích ăn, chỉ là anh không có nhiều thời gian ở cùng em, nên số lần em được ăn rất ít.” Anh dứt lời, liền bày đồ ăn đã nấu xong ra đĩa.

 

Hạ Mộc Ngôn ngửi mùi, thấy một mâm đồ ăn đủ sắc hương vị, nhịn không được mà nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm không chớp mắt, hỏi: “Trông có vẻ rất ngon, giờ em ăn được chưa?”

 

Lục Cẩn Phàm nhìn cơm vừa chín bên cạnh: “Đợi một lát, còn hơi nóng.”

 

Hạ Mộc Ngôn vâng một tiếng, lại tiếp tục kiên nhẫn ngồi đợi.

 

Đợi đến lúc có thể ăn thì Hạ Mộc Ngôn hào hứng nhào tới, lại nhịn không được mà ôm Lục Cẩn Phàm. Suốt đoạn đường bê đồ ăn ra ngoài, Lục Cẩn Phàm đều bị cô gái nhỏ ôm cứng ngắc, treo trên người giống như gấu bông. Anh đặt đồ ăn vào phòng ăn, rồi lại trở tay ôm lấy cô gái đang treo trên người mình, cúi đâu thương tiếc hôn lên trán cô một cái: “Được rồi, em rửa tay ăn cơm đi.”

 

Hạ Mộc Ngôn ngửa dẫu hôn mạnh một cái lên cằm anh, rồi lại xoay người đi rửa tay. Bỗng nhiên cô khựng lại, đảo mắt nhìn vê phía anh: “Thâm Thâm, sao cơ thể anh lại nóng nhỉ?”