Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1128



Chương 1128:

 

Hạ Mộc Ngôn chậm rãi nhíu mày, giơ tay lên ấn mạnh vào cái đầu đang càng ngày càng đau. Bỗng nhiên, trong phòng ngủ vang lên hai tiếng ho khẽ, cô mở choàng mắt ra, vội vàng xoay người bước nhanh vào.

 

Thuốc hạ sốt Lục Cẩn Phàm uống phát huy tác dụng, nên trên trán anh dần toát mồ hôi, nhưng đồng thời cũng khiến anh ngủ rất sâu.

 

Thấy mồ hôi trên trán anh, Hạ Mộc Ngôn liền bước đến cạnh giường, rút khăn giấy bên cạnh lau giúp anh. Vừa lau khô không bao lâu lại thấy trán anh toát một lớp mồ hôi mỏng, Hạ Mộc Ngôn đỏ mắt tiếp tục lau, vừa lau vừa nói: “Thâm Thâm, đều tại em không tốt, ngay cả chăm sóc anh mà em cũng không biết…”

 

Lục Cẩn Phàm đang ngủ, bỗng dưng nghe được giọng nói của cô, anh nhíu mày, nhưng không tỉnh lại.

 

Hạ Mộc Ngôn lại duỗi tay cầm túi chườm đá trượt từ trán anh xuống bên cạnh, sau đó sờ trán anh, cảm giác nhiệt độ của anh đã không còn nóng như trước nữa. Hạ Mộc Ngôn lại nhìn anh, dường như nghĩ ra chuyện gì, cô ném khăn giấy vẫn luôn nắm trong tay, xoay người chạy vào trong phòng tắm lấy thau nước sạch và khăn lông trắng sạch sẽ chạy trở về cạnh giường. Cô nhúng khăn lông vào nước, rồi lại vắt hơi khô, sau đó tỉ mỉ lau đi lau lại những nơi đổ mồ hôi trên đầu anh.

 

Qua hơn nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc anh không còn đổ mồ hôi nữa. Hạ Mộc Ngôn đặt tay lên trán anh, xác định anh không còn sốt thì mới bê nước về phòng tắm.

 

Suốt cả đêm, thỉnh thoảng Hạ Mộc Ngôn trở về cạnh giường trông Lục Cẩn Phàm, nếu không thì cũng đứng ở cửa sổ phòng khách ngắm thủy triều cuộn sóng bên ngoài. Cho đến khi trời sắp sáng, cô vô thức xoay người trở vào bếp, không bao lâu sau lại quay trở vào phòng ngủ.

 

***

 

Tám giờ.

 

Lục Cẩn Phàm mở mắt ra, đêm qua đã hạ sốt, sau đó lại ngủ suốt một đêm khiến sau khi tỉnh lại anh đã không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào. Anh rất ít khi ngã bệnh, hiếm lắm mới phát sốt một lần, hạ sốt rồi cũng không sao nữa.

 

Nhưng vừa đảo mắt anh đã thấy cô gái nằm ở mép giường. Trông Hạ Mộc Ngôn như cả đêm không ngủ ngon, tay anh chầm chậm nâng lên, phủ lên đầu cô vuốt ve.

 

Tay vừa mới chạm vào, Hạ Mộc Ngôn đã choàng tỉnh, lập tức ngước mắt lên nhìn về phía Lục Cẩn Phàm: “Anh tỉnh rồi?”

 

Tay Lục Cẩn Phàm nâng giữa không trung bỗng khựng lại. Anh nhìn chằm chằm ánh mắt mơ hồ khi mới ngủ dậy, nhưng lại có phần tỉnh táo đã lâu không thấy của cô, ánh mắt ấy đập mạnh vào lòng anh.

 

Hạ Mộc Ngôn cho rằng anh không khỏe ở đâu, đứng dậy duỗi tay sờ đầu anh: “Đã hết sốt rồi, có phải dạ dày anh khó chịu không? Em đã lấy một ít gạo thừa tối qua anh chưa dùng nấu cháo rồi, vẫn đang nấu trong nồi. Giờ ăn là vừa đúng lúc, để em đi múc cho anh.”

 

Hạ Mộc Ngôn vùa dứt lời đã xoay người đi ra ngoài.

 

Lục Cẩn Phàm nhìn theo bóng cô không chớp mắt. Cho dù là ánh mắt hay giọng điệu…

 

Anh đột ngột bật dậy, xốc chăn xuống giường, đi thẳng ra ngoài. Thấy Hạ Mộc Ngôn quay người đi đóng cửa sổ nhỏ bên cạnh cửa sổ sát đất trong phòng khách, rồi lại xoay người chuẩn bị bước vào phòng bếp, anh bỗng gọi: “Hạ Mộc Ngôn.”

 

Bước chân cô khựng lại, nhưng không quay đầu.

 

“Em khỏe rồi?” Giọng nói của anh nhỏ nhẹ có phần dò xét, nhưng lại mang theo chín phần khẳng định.

 

Hạ Mộc Ngôn không lên tiếng, tiếp tục đi về phía phòng bếp.

 

Lục Cẩn Phàm lập tức bước tới. Người anh cao chân anh dài, bước mấy bước đã đuổi kịp cô. Anh ôm lấy bả vai cô, ép Hạ Mộc Ngôn xoay người lại, cúi đầu nhìn vào mắt cô: “Nói cho anh biết, có phải em đã khỏe lại không? Em đã tỉnh rồi? Nhớ ra hết rồi? Đúng không?”

 

Hạ Mộc Ngôn xoay người lại, không thể che giấu được ánh mắt đỏ hồng: “Chẳng phải là do em bị anh dọa sợ sao, nếu không có khi em còn ngớ ngẩn thêm một thời gian nữa…”

 

Không cần nói nhiều, chỉ một câu như vậy thôi cũng đủ để cảm xúc của Lục Cẩn Phàm cuộn trào.

 

Anh nắm chặt bả vai cô, nhìn vào mắt cô: “Anh là ai?”

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn anh, im lặng nửa ngày mới nói ba tiếng: “Lục Cẩn Phàm.”

 

Cô thốt ra ba chữ này có chút nặng nề, thậm chí thoáng có cảm giác xa cách. Nhưng tính khí không chịu khuất phục trước sau như một này chính xác là của cô.

 

“Để em đi lấy cháo cho anh. Đang yên đang lành chẳng có bệnh tật gì mà anh tự nhiên ngã gục xuống đất không dậy nổi, dọa em sợ đến hồn vía lên mây.” Hạ Mộc Ngôn vừa nói vừa muốn đẩy anh ra.