Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1136



Chương 1136:

 

Có lẽ, anh bỗng muốn hợp tình hợp pháp ôm cô trong vòng tay để vỗ về, vì vậy mới có thể thuận theo tự nhiên ngay từ đầu, đích thân mở rộng cánh cửa nhà họ Lục, nghênh đón cô bước vào cuộc đời mình.

 

Hạ Mộc Ngôn đã ngủ say, Lục Cẩn Phàm nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống rồi đứng dậy đi lấy máy sấy sấy tóc cô. Sau đó, đợi cô thích nghi với nhiệt độ trên đỉnh đầu thì anh mới sấy khô hết tóc, rồi nhẹ nhàng bế cô về giường ngủ.

 

***

 

Ngày hôm sau là sinh nhật Hạ Mộc Ngôn.

 

Vừa thức dậy cô đã ý thức được mình vừa bước sang tuổi hai mươi lăm. Vì vừa mở mắt, cô đã ngửi thấy mùi mì sợi thơm phức.

 

Hạ Mộc Ngôn xuống giường đi ra ngoài, quả nhiên trông thấy boss Lục đang làm bữa sáng cho cô, là một bát mì trứng gà, cũng có thể gọi là mì trường thọ.

 

Trên hòn đảo này, mặc dù có nguyên liệu nấu ăn thông thường, nhưng không nhiều, cũng không có nhiều đồ ngon. Tuy món ăn đơn giản nhưng mùi vị lại thơm vô cùng.

 

Cô không kìm được bèn đi qua, không khách sáo gắp mì lên vừa ăn vừa nói: “Bình thường em luôn muốn ăn hải sản, kết quả, mấy ngày nay ở trên hòn đảo này ăn hải sản đến phát ngấy. Chẳng bằng những món đơn giản nhìn là muốn ăn ngay này.”

 

“Nếu bây giờ đây là một bát mì hải sản do anh nấu, em có ăn không?”Anh hỏi ngược lại.

 

Hạ Mộc Ngôn vừa cắn trứng chần nước sôi trong mì, vừa suy nghĩ cẩn thận, trả lời: “Nhất định sẽ ăn.”

 

“Vậy vấn đề là ở chỗ đó có phải đồ ăn do anh nấu thôi đúng không?” Anh cười cô: “Ăn đi, ăn no rồi anh sẽ dẫn em ra ngoài.”

 

Hình như đúng là vấn đề đó thật.

 

Nếu do Lục Cẩn Phàm nấu, vậy thì dù nấu hải sản mỗi ngày cho cô, cô cũng có thể ăn được. Dù sao thì anh cũng có thể nấu ra rất nhiều hương vị khác nhau với một loại hải sản. Cô đã chứng kiến tài nấu nướng của boss Lục trong nhiều năm rồi. Trước đây cô đã từng nói, dù ngày nào đó Lục Cẩn Phàm đóng cửa công ty, tùy tiện mở nhà hàng cũng nhất định kinh doanh đông khách.

 

Vốn dĩ Hạ Mộc Ngôn tưởng hôm nay Lục Cẩn Phàm dẫn cô ra ngoài định làm gì, kết quả là anh đã đặt trước một xưởng làm bánh kem. Hơn nữa, hôm nay các nhân viên trong tiệm đều được cho nghỉ, chỉ còn một đầu bếp món tráng miệng rất nổi tiếng ở Argentina ở lại giúp đỡ.

 

Lúc anh hứa với cô là sẽ đưa cô đi làm bánh kem thì cô vẫn còn chưa tỉnh táo, vì vậy sau này cô cũng quên béng chuyện này đi.

 

Ai ngờ anh vẫn còn nhớ, thậm chí còn sắp xếp xong xuôi từ trước rồi.

 

Dù Hạ Mộc Ngôn biết nấu cơm, nhưng cô thật sự không biết làm bánh. Tuy nhiên, cô nhớ là Lục Cẩn Phàm đã từng tự tay làm cho cô hơn hai mươi cái bánh kem trong đêm, hơn nữa cái nào cái nẫy đêu rất đẹp. Mặc dù sau đó bánh kém đêu bị cô làm hỏng nhưng khi nêm thử cô vẫn thấy rẫt ngon.

 

Vậy mới nói, rốt cuộc là có việc gì người đàn ông này không biết làm, hoặc có chuyện gì có thể làm khó được anh không nhỉ?

 

Hạ Mộc Ngôn đứng trong phòng làm bánh, mặc quàn áo và tạp dề mà đầu bếp món tráng miệng đã chuẩn bị cho cô, là màu hồng, còn có mũ. Sau khi mặc vào, cô đi ngang qua cửa sổ thì nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong kính, trông như một nhân viên phục vụ tiệm bánh ngọt xinh đẹp.

 

Lục Cẩn Phàm trái ngược với cô, không thay đồ mà vẫn mặc áo sơ mi trắng và quần dài màu sáng. Ban nãy, khi đi ngang qua con đường này, có rất nhiều cô gái trẻ không kìm được mà len lén liếc mắt nhìn anh.

 

Hôm nay anh mặc đồ trắng, vừa sạch sẽ lại đẹp trai thanh thuần, trông chẳng giống một người đàn ông sắp ba mươi tuổi chút nào. Anh hấp dẫn nhiều ong bướm như thế nên Hạ Mộc Ngôn phải liên tục đứng trước mặt anh để cản tầm mắt của mấy cô gái kia.

 

Lúc này đây, anh đang đứng trong phòng làm bánh làm cốt bánh kem cho cô. Nhìn anh xắn tay áo sơ mi để lộ cánh tay rắn chắc, cô lại liếc ra ngoài, thấy có vài cô gái trẻ đang lặng lẽ ghé vào tủ kính trong suốt nhìn vào trong…

 

Cô hơi ghen.

 

Có một anh chồng đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý thế này vốn đã không giấu được rồi, đã vậy hôm nay anh còn ăn mặc như bạch mã hoàng tử nữa chứ.

 

Chậc chậc chậc, là bạch mã hoàng tử già sắp ba mươi tuổi mới đúng.

 

Trái ngược với Lục Cẩn Phàm làm người khác chú ý, bây giờ Hạ Mộc Ngôn ăn mặc thế này, những cô gái kia nhìn vào đều tưởng anh là ông chủ hay khách hàng cao quý gì đó của cửa tiệm, còn cô chẳng qua chỉ là một nhân viên phục vụ cùng ở trong tiệm bánh ngọt với anh. Cách ăn mặc của cô lại càng chứng minh suy nghĩ của họ là đúng. Thậm chí họ còn chẳng thèm nhìn cô, người nào người nấy cũng nhìn vào người đàn ông vừa đẹp trai lại còn biết làm bánh ở bên trong như hổ như sói.