Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1149



Chương 1149:

 

Trước ánh mắt của mọi người, Hạ Mộc Ngôn vươn tay ra. Thật ra cô chơi mạt chược rất bình thường, lần trước ở Bắc Kinh, nhờ Tiêu Lộ Dã giúp mà mới có thể thắng được mấy ván. Rốt cuộc Lục Cẩn Phàm tin tưởng cô tới cỡ nào mới để người không chơi giỏi như cô bốc bài cho anh.

 

Sau khi cầm lấy quân bài, cô mò tới mò lui hồi lâu cũng không biết đây là quân bài gì, nên đành phải ngoan ngoan đưa cho anh.

 

“Nhàn nhã để cô vợ trẻ bốc bài như thế, ván này xem ra Cẩn Phàm thắng chắc rồi, bốc đại cũng thắng được.” Người lên tiếng là một ông cụ nào đó ngồi đối diện.

 

Hạ Mộc Ngôn cảm thấy mặt mình như bị bỏng. Bình thường ở nhà bị Lục Cẩn Phàm giở trò thế nào cũng được, nhưng bây giờ ở trước mặt mấy ông cụ và người thân, Hạ Mộc Ngôn cảm thấy dù chỉ vô tình thể hiện tình cảm thì cô cũng sẽ đỏ mặt, đến cả quân bài mạt chược cầm trong tay cũng nóng lên theo.

 

Cô vội vàng nhét quân bài vào tay Lục Cẩn Phàm, ngượng ngùng quay đầu đi. Ngón tay dài của Lục Cẩn Phàm chỉ lướt qua mặt bài, nét mặt thản nhiên, tiện tay đẩy ngã bài.

 

Cống thượng khai hoa*.

 

(*) Thuật ngữ mạt chược, chỉ một kiểu tới bài.

 

Xung quanh ngạc nhiên.

 

“Cô vợ này xem ra rất vượng với cháu đấy.” Người tham gia chơi bài bắt đầu mồm năm miệng mười nói chuyện.

 

Mặt Hạ Mộc Ngôn đã đỏ đến nỗi chỉ muốn nhanh chóng tìm một cái lỗ để chui vào.

 

Mãi cho đến nửa đêm mọi người mới giải tán về phòng nghỉ ngơi. Mặt Hạ Mộc Ngôn vẫn còn đỏ sau khi bị mấy ông cụ trêu chọc, quan trọng là mấy ông cụ này đều là người từng trải, buổi tối, đánh bài xong lại uống trà, mấy ông cụ không ngủ được nên thích lấy chuyện của đám thanh niên ra nói. Thậm chí ngay cả chuyện sau khi Hạ Mộc Ngôn sinh con, ai muốn làm ông cố nuôi của đứa bé cũng bị mấy ông cụ mang ra thảo luận…

 

***

 

Hạ Mộc Ngôn cảm thấy chắc là vì trước đây đầu bị tổn thương, nên có vài chuyện não bộ không thể giải quyết được.

 

Nếu không, bình thường tính cô rất nghiêm túc cẩn thận, sao vừa khỏi bệnh lại cứ qua loa thế này.

 

Ví dụ như hai đêm trước khi về lại Hải Thành, có một bữa tiệc công ty do Tập đoàn Shine tổ chức. Trước tiên không nói đến cô là người phụ trách của Tập đoàn MN, chỉ đơn giản với thân phận Bà Lục đã được tiết lộ hết lần này tới lần khác của cô, cô nhất định phải tham dự.

 

Nhưng, dù là trong phòng ngủ của nhà họ Lục ở Los Angeles hay trong phòng nghỉ rộng hơn ba trăm mét vuông trong văn phòng làm việc của Tổng Giám đốc ở Tập đoàn Shine thì cô vẫn không tìm được đồ mà lần trước cô tiện tay vứt ở đâu dù đã lục tung khắp nơi.

 

Đã sắp đến tháng Mười hai, tuy đây không được xem là tiệc rượu cuối năm của Tập đoàn Shine, nhưng hiếm khi Lục Cẩn Phàm đích thân tham dự, đương nhiên là long trọng hơn bình thường.

 

“Lục Cẩn Phàm, anh có thấy chiếc áo choàng trắng em mua vào mấy ngày trước đây không?”Hạ Mộc Ngôn vừa lục lọi tủ quần áo trong phòng ngủ của phòng nghỉ, vừa tức giận hô to với Lục Cẩn Phàm ở bên ngoài: “Em mua xong là bỏ trong phòng nghỉ, sao bây giờ không thấy?”

 

“Làm sao anh biết?” Lục Cẩn Phàm ăn mặc chỉnh tề nhìn đồng hồ đeo tay, còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu tiệc rượu: “Không vội, em cứ từ từ mà tìm.”

 

“Sắp không kịp rồi!” Trong phòng phát ra tiếng ầm ầm, Lục Cẩn Phàm còn tưởng Hạ Mộc Ngôn dỡ cả cái cửa tủ.

 

Không có gì là không kịp cả, từ đây đến địa điểm tiệc rượu chỉ mất năm phút lái xe, hơn hai mươi phút này đủ để Hạ Mộc Ngôn tiếp tục tìm đồ.

 

Bây giờ, lý do duy nhất khiến cô không chịu nổi là, cô đã tìm chiếc áo choàng đó hơn một tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa tìm ra.

 

“Mặc cái khác không được sao?” Nhìn cô chạy từ phòng ngủ chính sang phòng ngủ thứ hai, anh đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, dừng một lát rồi đi qua.

 

Lúc Hạ Mộc Ngôn mở cánh cửa tủ trong phòng ngủ thứ hai, trong ngăn tủ vốn trống rỗng giờ lại đầy ắp.

 

Bên trái treo âu phục nam gọn gàng, phối với mấy chiếc áo sơ mi đã được ủi thẳng thớm.

 

Bên cạnh là áo khoác có cổ áo bằng lông thú, đính cúc áo hoa văn tinh xảo màu đồng cổ, phối với một cây gậy chống và một chiếc mũ vành rộng.

 

Trông hơi quen.

 

Đây chẳng phải là bộ đồ ông trùm thương nghiệp mà Lục Cẩn Phàm đã mặc trong hiệu ảnh Trung Hoa ngày hôm đó sao?