Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1186



Chương 1186:

 

Tiếp đó, anh lại tùy ý xoay cây súng vẫn luôn cầm chơi trong tay, cũng không cần đứng thẳng lên hoặc thay đổi một tư thế khác, lập tức nã một phát súng lên hồng tâm cách hơn một trăm mét mà vừa rồi Phong Lăng đã bắn trúng.

 

Chẳng ai nghĩ tới phía sau đột nhiên sẽ truyền tới tiếng súng, tất cả đều hoảng sợ. Kết quả trong nháy mắt, mọi người đều nhìn thấy chính giữa cái bia cách mặt Phong Lăng năm mươi mét bị bắn thủng một lỗ, viên đạn của Phong Lăng cắm giữa bia cũng bị bắn văng đi.

 

Nam Hành ném cây súng trong tay lên bàn đá, vẻ mặt thờ ơ tựa như phát súng vừa rồi không phải do anh bắn ra vậy, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Luyện tiếp đi.”

 

Hàn Kình: “…”

 

Tiểu Hứa: “…”

 

Phong Lăng: “…”

 

Một đám thành viên đang huấn luyện: “…”

 

Lão đại chỉ cần một phát đã bắn văng luôn cả viên đạn của Phong Lăng, điều này không phải là anh công khai xem thường thành tích của Phong Lăng hay sao? Phong Lăng như vậy mà còn bị lão đại xem thường, vậy với kỹ thuật rác rưởi của bọn họ mà bảo luyện tiếp thì không phải sẽ khiến lão đại buồn nôn à?

 

Chậc, may mà Phong Lăng không phải nữ.

 

Nếu không, bọn họ thật sự nghi ngờ lão đại nhằm vào Phong Lăng như vậy rốt cuộc có phải là vì có hứng thú với cậu ta hay không…

 

Mà thằng nhóc này mới mười ba tuổi, cho dù xu hướng tình dục của lão đại có vấn đề đi nữa thì anh cũng không đến nỗi ra tay với một đứa bé chứ…

 

Trái lại, đối với cái bia bỗng nhiên bị thủng một lỗ trước mắt, Phong Lăng lại không hề nghĩ ngợi nhiều. Mỗi người có ba lần bắn, nhóc cứ theo lẽ thường nạp đạn tiếp tục bắn. Hai phát súng cuối cùng là bắn liên tục, cũng chính xác bắn về phía hồng tâm của bia, xuyên qua tâm bia trống rỗng, ghim lên một thân cây cách đó không xa, để lại vết đạn sâu hoắm.

 

Sau khi hoàn thành, Phong Lăng liền thản nhiên đưa súng cho người kế tiếp, xoay người lập tức trở lại đội ngũ.

 

Sau khi buổi huấn luyện bắn súng kết thúc, mọi người được tạm nghỉ ngơi mười phút. Phong Lăng cầm nửa chai nước suối mình đã uống xoay người đi ra bên ngoài sân. Vị trí này rất gần với chỗ Nam Hành đang ngồi, nhóc lại không đi qua, mà chỉ nhìn Nam Hành đang được mấy thành viên khác vây quanh. Không ít người xin anh hướng dẫn kỹ thuật bắn súng, nói trắng ra là đang nịnh nọt hòng tìm kiếm cảm giác tồn tại trước mặt lão đại.

 

Phong Lăng lại uống một ngụm nước, vặn chai nước suối lại, xoay người đang định đi thì bỗng nhiên nhìn thấy Tam Bàn ngày thường rất thích gây rối chìa chân ra trước mặt cô. Phong Lăng chỉ lạnh nhạt liếc nhìn anh ta một cái, không chỉ không bị vấp ngã mà trái lại còn nhấc chân lên trả đũa một cước. Tam Bàn đang âm thầm vui sướng, không ngờ chân Phong Lăng đã chào hỏi về phía mình. Vốn dĩ anh ta đang ngồi, bỗng nhiên bắp đùi đau nhói phải nhảy bật lên. Một giây kế tiếp, mông anh ta lại bị đạp thêm một cái. Tam Bàn che lấy cái mông bị đau bắt đầu gào lên, vừa gào vừa nhảy về phía Nam Hành hô lên: “Lão đại, anh mau xem thằng nhóc Phong Lăng này, nó dám đạp mông em!”

 

Nam Hành nhìn Tam Bàn, sau đó lại nhìn về phía Phong Lăng.

 

Phong Lăng cũng liếc Tam Bàn một cái.

 

Tìm Lệ Nam Hành dạy dỗ nhóc thì có ích gì? Trên danh nghĩa thì lão đại dẫn dắt đội một, nhưng thực chất thì không quản lý mọi chuyện. Anh chính là một ông chủ không quan tâm đến chuyện trong đội, tất cả đều giao hết cho Phó sĩ quan huấn luyện Hàn Kình, cầu anh nói một câu cũng không xong nữa ấy chứ.

 

Hơn nữa, tại sao anh phải dạy dỗ nhóc?

 

Nhóc có quan hệ gì với anh mà anh phải để ý tới?

 

Ngay lúc Phong Lăng xoay người định bỏ chai nước suối sang một bên thì nhóc bỗng nghe thấy một giọng nam nhàn nhạt vang lên: “Tam Bàn thích gây rối, cậu chấp nhặt với cậu ta làm gì? Nếu đá thêm mấy cú nữa thì mỡ trên người cậu ta cũng không cần phải giảm nữa, cả đời này e là cậu ta sẽ cứ sưng phù lên như thế.”

 

Tam Bàn: “…”

 

Lão đại, anh có chắc là đang dạy dỗ Phong Lăng không? Đây không phải là anh đang ngoài sáng trong tối mắng tôi sao?

 

Phong Lăng liếc nhìn Nam Hành, trả lời một câu: “Ừm, sau này tôi sẽ đá vào chỗ khác, cam đoan lần sau chỗ sưng của anh ta sẽ đều đặn hơn.”

 

Tam Bàn: “…” Lão đại cứu mạng!

 

Bốn phía cười ầm lên.