Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1205



Chương 1205:

 

M* nó chứ, không giữ khoảng cách là không xong! Vừa rồi anh ta mới chỉ bị vỗ mặt một cái, lại ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng rất gần trên người Phong Lăng sau khi tắm buổi sáng, thế mà m* nó chứ, cái mùi anh ta ngửi được từ người đàn ông khác, lại khiến anh ta có cảm giác đáng xấu hổ khi bụng dưới có chút dâng trào mãnh liệt…

 

Không lẽ đàn ông trong căn cứ này quá nhiều, xu hướng giới tính của anh ta đã, không bình thường nữa rồi?

 

Không được, không được, không được!

 

Về sau rời khỏi căn cứ, anh ta muốn ngủ với phụ nữ và sinh con, sống trên đỉnh cao như một người đàn ông, tuyệt đối không thể bị Phong Lăng bẻ cong như thế được!

 

***

 

Rừng cây cần đi phá bom mìn không xa căn cứ XI. Đây là nhiệm vụ thứ ba mà Phong Lăng nhận được trong gần hai năm ở căn cứ XI.

 

Hai nhiệm vụ trước cũng rất đơn giản, đều chỉ hỗ trợ cảnh sát Los Angeles bắt tội phạm. Bây giờ căn cứ phái riêng Phong Lăng và A K đến, một là bởi vì Phong Lăng có cảm giác phương hướng trong rừng cây rất tốt, hơn nữa nhóc cũng cần rèn luyện. Hai là A K rất giỏi dùng khoa học công nghệ kỹ thuật tìm đồ vật nguy hiểm, tiện cho việc tìm kiếm mìn bị chôn dưới đất. Hai người cũng không phải mới hợp tác lần đầu, căn cứ rất yên tâm về họ.

 

Sau khi tới khu vực làm nhiệm vụ, hai người chỉ dùng nửa ngày đã dò và phá được toàn bộ số mìn bị chôn dưới đất trong khu vực.

 

A K cất bom mìn đã bị vô hiệu hóa cất vào túi chuyên phòng cháy, vừa mới xách túi lên lưng thì di động trong túi áo Phong Lăng đã rung lên.

 

Là lão đại gửi tin nhắn tới, chỉ có bốn chữ ngắn ngửi: “Phá bỏ thành công?”

 

Tuy hơn một năm nay lão đại không ở căn cứ, nhưng nhiệm vụ lớn nhỏ nào của căn cứ cũng đều có người báo cáo với anh. Dù là chuyện lớn hay nhỏ, nhất định anh đều biết cả.

 

Phong Lăng chỉ nhìn bốn chữ kia, vì mới hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn rất nhiều so với kế hoạch dự kiến nên tâm trạng nhóc không tồi. Nhóc nâng mắt lên liếc nhìn A K một cái, để anh ta vạch túi chống cháy ra, rồi chụp bức ảnh A K cầm túi chống cháy trong tay và gửi thẳng cho Nam Hành, coi đó là câu trả lời hoàn hảo sau khi nhiệm vụ thành công.

 

Tòa nhà Lệ thị, ngoài việc là vỏ bọc kinh doanh cho một căn cứ quân sự của nhà họ Lệ thì Lệ thị cũng là một trong những doanh nghiệp Hoa Kiều kiệt xuất trong giới kinh doanh toàn cầu.

 

Người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất trong văn phòng rộng lớn của tòa nhà Lệ thị đang nhìn ảnh chụp được gửi vào di động, ngón tay dừng lại trên màn hình.

 

Trong ảnh chụp là nụ cười cực kỳ rạng rỡ trên khuôn mặt nhem nhuốc của A K. Chiếc túi chống cháy trong tay A K là tất cả các loại bom mìn sau khi bị dỡ bỏ thành công.

 

Sắc mặt vốn lãnh đạm của anh lập tức sa sầm.

 

Hơn một năm qua, Phong Lăng đã nhận ba nhiệm vụ, A K đều đi chung. Bây giờ không ngờ ngay cả hành động độc lập này căn cứ cũng phái A K đi cùng.

 

Nhìn khuôn mặt cười toe toét trong bức ảnh, dường như tin nhắn trả lời của Nam Hành cũng lạnh như băng: “Thứ tôi cần là kết quả dỡ bỏ thành công hay không, chứ không phải là ảnh chụp, đây là cách cậu báo cáo nhiệm vụ sao? Ai dạy cậu?”

 

Phong Lăng đọc tin nhắn của lão đại, không cảm thấy mình sai chỗ nào, bèn bật thẳng lại: “Tôi cho rằng lão đại xem ảnh là có thể hiểu được chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ chỉ trong một nửa thời gian quy định, chứ không chỉ đơn giản là hoàn thành nhiệm vụ đạt tiêu chuẩn.”

 

Đạt tiêu chuẩn?

 

Nếu lúc Phong Lăng mới vào căn cứ đã không đạt tiêu chuẩn thì anh sẽ không đồng ý giữ cô ở lại.

 

Hoàn thành nhiệm vụ trong một nửa thời gian quy định, kiêu ngạo vậy sao?

 

Hay là vì cùng thằng nhóc A K này hoàn thành nhiệm vụ nên rất vui vẻ?

 

Nam Hành nắm chặt điện thoại trong tay, cặp mắt lóe lên tia lạnh lùng khó chịu.

 

Thư ký phía sau đi vào thấy biểu cảm của cậu Lệ, lời nói vừa lên tới bên miệng đã lập tức thu lại.

 

Cậu Lệ bị ép quay về phụ trách Tập đoàn Lệ thị, hơn một năm nay, tất cả mọi người đều biết tính tình của cậu Lệ rất khó chiều. Người bình thường gần như không có cả bản lĩnh bình an vào văn phòng của anh. Gần đây thư ký vất vả lắm mới thăm dò được tính tình của cậu Lệ, công việc cũng suôn sẻ hơn chút, nhưng hôm nay sao ánh mắt của cậu Lệ…

 

Thư ký run rẩy đặt tài liệu đang cầm trên tay xuống bàn làm việc, sau khi trình bày đơn giản rành mạch về nội dung cuộc họp buổi chiều liền nhanh chóng rời đi, không dám nán lại thêm một giây.

— QUẢNG CÁO —