Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1237



Chương 1237:

 

Vừa ném vào, cô bỗng nghe thấy bên ngoài ban công nhỏ truyền tới tiếng động gì đó. Cô khựng lại, cứng đờ người, thu lại động tác muốn tiếp tục ném đồ rồi đột ngột xoay người, đi ra mở cửa sổ, nhìn người đàn ông đang đứng trên ban công ở phòng bên cạnh.

 

Ban công phòng bên cạnh nối liền với ban công phòng cô, chẳng qua có một vách tường rất thấp để ngăn cách. Thực tế chỉ cần bung người nhảy qua là có thể sang bên này, sau đó đẩy cửa sổ ra là có thể trắng trợn đi vào phòng của cô.

 

Sau khi hiểu rõ ràng bố cục của căn phòng này, trong lòng Phong Lăng: “…”

 

Lệ Nam Hành lạnh tanh đứng trên ban công ngay gần đó, trong tay đang cầm điếu thuốc chưa châm lửa. Hiển nhiên anh bị động tĩnh bên phía cô làm ồn.

 

“Cậu uống nhầm thuốc à?” Anh dùng ánh mắt âm trầm, lạnh lẽo nhìn cô.

 

Phong Lăng: “… Không.”

 

“Vừa mới vào ở đã gây tiếng động lớn như vậy, thế mà Hàn Kình lại nói thường ngày cậu rất yên tĩnh?”

 

“… Là do vừa rồi tôi không cầm chắc va li nên bị rơi xuống đất hai lần.”

 

“Giữ yên lặng.” Anh dặn lại, trước khi rời đi còn thờ ơ để lại mấy câu: “Có bệnh thì phải uống thuốc, đừng quậy phá trong phòng. Đâu phải cậu không biết có bác sĩ ở phòng cứu thương của căn cứ, tự mình đi lấy thuốc uống đi.”

 

Phong Lăng: “…”

 

Cô không có bệnh.

 

Chỉ có điều khi cô thấy anh biến mất khỏi ban công, rồi lại nhìn gian phòng chẳng khác nào không ngăn ra thì huyết áp trên người lại như tăng vọt lên.

 

Nếu phải uống thuốc thì chắc có lẽ cô cũng chỉ phải xin một lọ thuốc hạ huyết áp thôi.

 

Cô sâu sắc cảm thấy hẳn mình nên chuẩn bị một cái khóa ở cửa sổ. Nếu không lỡ một ngày nào đó Lệ lão đại lại uống nhiều, dù không thể vào được bằng cửa trước thì cũng dễ dàng đi thẳng vào bằng cửa sổ.

 

Phong Lăng bất chấp hiện giờ vẫn còn là ban ngày, sắc mặt vô cùng khó coi, kéo “xoạt” rèm cửa sổ lại. Sau đó cô xoay người vào trong, bật đèn, đi vào phòng tắm, kiểm tra khóa cửa buồng trong và phòng tắm. Sau khi kiểm tra xong, cô càng kiên định hơn với ý nghĩ phải lắp khóa cho cả cửa và cửa sổ!

 

Buổi trưa, còn một tiếng nữa mới đến một giờ chiều, lúc đó là thời gian huấn luyện. Phong Lăng ở trong phòng dọn dẹp đồ đạc, không đi ăn cơm.

 

Nhân lúc Lệ lão đại không có mặt, A K và Tam chạy lên lầu gõ cửa phòng cô.

 

Sau khi quay lại Phong Lăng đã đóng kín cửa, nay nghe thấy tiếng gõ cửa thì hỏi: “Ai đó?”

 

A K và Tam đứng nhìn nhau không lên tiếng, A K lại gõ mấy cái rất có tiết tấu lên cửa phòng.

 

Phong Lăng vừa nghe đã biết người ngoài cửa là ai. Trước đây lúc cô và A K ra ngoài làm nhiệm vụ đã lập ra ám hiệu này. Loại nhịp điệu này chỉ có cô và A K biết.

 

Phong Lăng đứng dậy ra mở cửa, cười nói: “Các anh lên đây làm gì?”

 

Tam cầm phần cơm mới gói về về nhấc lên, ý là đưa cho cô ăn.

 

A K đứng bên cạnh cười, nói: “Thấy cậu không đi ăn trưa, đoán là chắc cậu đang thu dọn đồ đạc nên mang về cho cậu. Nếu không còn chưa biết buổi huấn luyện chiều nay sẽ ma quỷ tới cỡ nào, sợ cậu đói sẽ khó chịu.”

 

Phong Lăng rất cảm động, nhưng cô lại không phải là người biết cách biểu đạt, cô gật đầu cảm ơn Tam rồi đi tới, chủ động nhận phần cơm: “Cảm ơn anh Tam, tôi cũng quên mình còn chưa ăn cơm.”

 

Sau khi vào phòng, hai người đưa mắt nhìn xung quanh phòng cô. A K cười nói: “Ôi chao, bọn tôi còn tưởng phòng của cậu to như phòng của lão đại, nhưng xem ra có vẻ không khác gì của bọn tôi nhỉ.”

 

Nghe A K nói vậy, cuối cùng Phong Lăng mới tin lời Lệ Nam Hành nói rằng cách bố trí của các căn phòng trong tòa nhà này đều rộng như nhau.

 

“Nghe nói phòng của Lệ lão đại là gộp hai phòng làm một rồi cải tạo lại, chắc chắn không chỉ lớn gấp đôi phòng bình thường.” Tam vừa nói vừa nhìn bài trí trong phòng: “Được rồi, Phong Lăng, cậu ăn trước đi. Giờ huấn luyện buổi chiều nhớ đến đúng giờ, lão đại không dễ nói chuyện như Huấn luyện viên Hàn đâu. Bình thường lão đại đã hay nhằm vào cậu rồi, cậu phải chú ý một chút.”

 

Phong Lăng gật đầu: “Biết mà.”

 

A K: “Lão đại nói chiều nay bắt đầu tập huấn, chắc là năm người chúng ta sẽ được huấn luyện chung với nhau. Cả đời này, tôi còn chưa được sờ vào súng bắn tỉa đâu, chắc chiều này có thể chạm vào rồi, nghĩ mà thấy thật hưng phấn.”

— QUẢNG CÁO —