Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1256



Chương 1256:

 

Tần Thu mỉm cười, gật đầu, sau đấy giải thích với Lệ Nam Hành và Phong Lăng: “Hôm nay tôi cùng mẹ ra ngoài cũng đúng lúc cháu gái của chúng tôi du học ở Anh trở về Los Angeles. Vốn dĩ là hẹn gặp con bé ở đây, nhưng không ngờ giữa đường lại bị cướp giật, chậm trễ đến tận bây giờ, cháu gái tôi cũng đến đây cùng dùng bữa.”

 

Bà cụ tiếp lời: “Ôi, cái con bé Thư Khả ấy mồm miệng không ngơi lúc nào, bảo nó chờ ở nhà là được rồi, hẹn đến đây làm gì?”

 

Bà Phong cười đáp: “Thư Khả đã du học ở Anh lâu như thế, mẹ cũng hai ba năm nay không gặp cháu gái rồi, khó khăn lắm con bé mới tranh thủ được thời gian về gặp mẹ, chẳng phải vì con bé rất hiếu thảo sao? Mẹ nỡ lòng nào lại chê con bé thế.”

 

Trong lúc nói chuyện, cánh cửa nhà hàng đột nhiên mở ra, một cô gái trông còn rất trẻ, phơi phới nhanh chân bước vào trong. Cô gái đội mũ lưỡi trai, mặc một bộ đồng phục bóng chày nhạt màu, thảnh thơi khoác chiếc ba lô đằng sau lưng, chân đi một đôi giày thể thao màu trắng, vô cùng năng động, tiến thẳng đến đây.

 

“Bà nội, bác, sao mọi người lại ăn tối ở đây?” Tần Thư Khả vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Tần Thu, ánh mắt lướt qua Phong Lăng và Nam Hành ngồi đối diện.

 

Lúc lướt qua Nam Hành, Tần Thư Khả lại cảm thấy rất quen thuộc, cô quan sát kĩ lưỡng một lúc lâu, sau đó đột nhiên quay đầu ghé sát tai Tần Thu, thấp giọng hỏi: “Bác, người này có phải là chồng sắp cưới mà chị Minh Châu lưu ảnh trong điện thoại không?”

 

Hôn lễ đã bị hủy, lấy đâu ra mà chồng sắp cưới?

 

Nhưng Tần Thu không giải thích gì, chỉ đánh khẽ đứa trẻ nhiều chuyện ngồi cạnh rồi lườm nhẹ cảnh cáo, sau đó khẽ kể qua lại chuyện vừa rồi mình đã gặp cướp. Chỉ vỏn vẹn vài câu đã khiến Tần Thư Khả kinh ngạc, trợn tròn mắt. Sau khi lắng nghe một lúc lâu, cuối cùng Tần Thư Khả cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra, lại đưa mắt nhìn hai người ngồi đối diện.

 

Lệ Nam Hành không có bất kỳ ánh nhìn dư thừa nào dành cho cô gái vừa mới xuất hiện, ánh mắt vẫn lạnh lùng, hoàn toàn thờ ơ với ba người phụ nữ đang ngồi trước mặt.

 

Còn Tần Thư Khả lại chuyển sang nhìn Phong Lăng vẫn luôn im lặng bên bàn ăn. Khi thấy mái tóc ngắn mượt mà gọn gàng, da dẻ trắng mịn, khuôn mặt thanh tú lại đẹp trai khác người của Phong Lắng, ánh mắt của Tần Thư Khả như muốn dính chặt lấy cô, sau đó cô chợt nghiêng đầu, ghé sát tai Tần Thu hỏi: “Bác, đây là chàng trai đã giúp bà giành lại túi đó sao? Cậu ấy lợi hại lắm ạ?”

 

“Cậu ấy rất cừ. Người của căn cứ XI có ai mà không giỏi cơ chứ?” Tần Thu dịu dàng vỗ nhẹ đầu Tần Thư Khả: “Được rồi, đừng hỏi nhiều vậy nữa. Bây giờ đang có khách, cháu ngoan ngoãn ngồi ăn cơm đi, tối bác với bà sẽ về nhà với cháu.”

 

Ánh mắt của Tần Thư Khả vẫn dính chặt lên người Phong Lăng không chịu rời đi, cô chăm chú quan sát cậu thiếu niên ngồi đối diện mình, nhìn dáng vẻ yên tĩnh không phô trương của cô, dáng vẻ khi ăn uống cũng vô cùng trầm tĩnh của cô. Bởi vì bị Tần Thư Khả nhìn quá lâu, Phong Lăng ngước mắt lên, vô tình hai ánh mắt giao nhau khiến cho khuôn mặt Tần Thư Khả ửng hồng. Ngay sau đó cô hít sâu một hơi, bất ngờ đưa tay về phía Phong Lăng: “Chào cậu, tôi tên Tần Thư Khả, năm nay mười bảy tuổi.”

 

Phong Lăng nhìn cô gái đối diện đang sáng mắt lên vì cái gì, không rõ nụ cười tỏa nắng nhưng lại đầy xấu hổ của cô ấy là làm sao. Cô chỉ liếc mắt nhìn Tần Thư Khả, nghĩ ngợi lát rồi từ chối bắt tay, gật đầu đáp lại, giọng nói hờ hững: “Ừm, chào cô.”

 

Wow!

 

Một chàng trai thật là đẹp! Có vẻ cũng tầm tuổi cô.

 

Trai đẹp lại trầm tính như này đúng là hiếm gặp, hơn nữa có vẻ tính tình cũng rất lạnh nhạt, chính là kiểu cool ngầu, hướng nội từ trong bụng mẹ chứ không cần cố tỏ vẻ. Điều quan trọng là rất đẹp trai!

 

Tần Thư Khả nghe thấy giọng nói thờ ơ của Phong Lăng chẳng những không có cảm giác bị giội một gáo nước lạnh, mà còn vô cùng nhiệt tình nói: “Nghe bác tôi nói cậu là người của căn cứ XI đúng không? Tiếc quá à, lúc cậu bắt cướp tôi lại không có mặt ở đó, chắc chắn là rất ngầu! A a a, nghĩ thôi đã muốn hét lên rồi. Nếu như có thể ở đó nhìn cậu bắt cướp, có lẽ tôi sẽ bị vẻ đẹp trai của cậu làm cho bất tỉnh mất.”

 

Lần đầu Phong Lăng gặp được một cô gái nhiệt tình lại kích động đến như vậy, cô cười nhẹ: “Không có khoa trương như cậu nghĩ đâu.”

 

“Trời ạ, từ nhỏ tôi đã thích xem phim võ thuật rồi. Ở nước Mỹ này, tôi chẳng thỏa mãn với bộ phim hành động nào, tôi vẫn thích…”

 

Tần Thư Khả còn chưa nói hết thì đã bị Tần Thu đè vai lại, liếc mắt cảnh cáo: “Vừa rồi bà còn nói là cháu lắm lời, đúng là không để cho miệng mình nghỉ ngơi mà. Mau ăn đi, bây giờ chàng trai này và cậu Lệ là khách, cháu đừng có dọa người ta.”

 

“Sao lại dọa người ta chứ!?” Ánh mắt của Tần Thư Khả lại liếc về phía Phong Lăng, đột nhiên tháo chiếc mũ bóng chày đang đội trên đầu xuống, mái tóc dài giấu trong chiếc mũ cũng theo đó mà buông xuống, bồng bềnh phía sau lưng. Cô lắc đầu, rồi cười thật tươi nhìn Phong Lăng, bất ngờ hỏi Phong Lăng một câu khiến tất cả mọi người trên bàn ăn đều sửng sốt: “Này, cậu có bạn gái chưa?”

 

Phong Lăng: “…”

 

Nam Hành: “…”

 

Tần Thu: “…”

 

Bà cụ: “…”