Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1275



Chương 1275:

 

“Ôi chao, tôi biết là khó chịu đến thế nào chứ. Hồi tôi mới vào căn cứ cũng từng trải qua nhiệm vụ cứu viện kiểu này một lần. Lúc ấy, tôi ở trong một tòa nhà hơn ba mươi tầng đang bốc cháy, hơn nữa trong phòng còn có khí độc, khi đó tôi cũng hít phải không ít, sau đó khoang phổi đau rất lâu, nằm hay ngồi, đứng thế nào cũng không thoải mái, hận không thể chết quách đi cho xong, chết rồi mới hết được.” Tiểu Hứa cười nói: “Cho nên tôi có thể hiểu rõ cảm giác của cậu, nhưng mà dù sao lão đại cũng đã đích thân dặn dò cậu ở đây nghỉ ngơi tĩnh dưỡng rồi, cũng xem như là cậu không bị thương một cách vô ích. Vào căn cứ lâu như vậy, cũng khó có cơ hội được nghỉ ngơi như thế này.”

 

“Vậy cũng đúng, bình trường ngoài nhiệm vụ ra thì vẫn phải huấn luyện, thật sự không có cơ hội nằm suốt cả ngày như thế này.” Phong Lăng cười.

 

“Thật ra trong lòng lão đại cũng có tính toán cả rồi, nếu tình hình trên du thuyền cực kỳ nguy hiểm thì hẳn là anh ấy sẽ không để cậu đi đâu.”

 

“… Tại sao? Không phải vì tôi bơi giỏi nên mới cho tôi đi sao?”

 

Tiểu Hứa lắc đầu: “Tình hình thật sự nguy hiểm nhất thì lão đại đều đích thân đi, giống như hôm nay chúng ta đối mặt với đám phần tử khủng bố kia vậy. Trong tay bọn họ ai ai cũng đều có súng và lựu đạn, trong kho hàng còn có đủ loại súng ống mua được từ chỗ mafia, đã thế còn mai phục bốn phía nữa, đó mới là nguy hiểm thật sự.”

 

Phong Lăng nhìn anh ta.

 

Tiểu Hứa mỉm cười, hỏi ngược lại cô: “Nếu không thì cậu cho là làm lão đại của căn cứ XI dễ như vậy à? Anh ấy có trách nhiệm của mình, nhưng cũng sẽ cân nhắc tình hình của tất cả các thành viên, sẽ không dễ dàng để bất cứ một người nào đi chịu chết. Nhưng mà cậu xảy ra chuyện trên du thuyền, quả thật là lỗi của phu nhân thị trưởng Ritter, đến lúc đó rồi mà còn không chịu nhảy xuống. May mà các cậu đưa đứa bé xuống trước một bước, nếu không trong tình huống phát nổ như thế, chắc chắn đứa bé sẽ chết.”

 

“Anh thường xuyên làm nhiệm vụ với lão đại à?” Phong Lăng hỏi.

 

Tiểu Hứa suy nghĩ một lát: “Gần như là thế. Tôi đi theo bên cạnh lão đại nhiều năm rồi, hồi đó tôi cũng chỉ mới mười mấy tuổi giống như cậu thôi. Lăn lộn trong căn cứ nhiều năm như vậy, không bao lâu nữa là tôi cũng phải rời khỏi căn cứ, chuyển sang làm việc bên cục cảnh sát Hoa Kỳ. Nói thật là tôi cũng rất lưu luyến, dù sao nơi này cũng không khác gì gia đình của tôi cả.”

 

“Trong tình huống đối mặt với phần tử khủng bố khủng bố giống như hôm nay, cộng thêm nhà kho ở bên dưới bị nổ sập, thời khắc nguy hiểm như vậy, nếu lão đại bảo các anh nhảy khỏi máy bay để xuống cứu viện, anh sẽ nhảy chứ?”

 

“Nhảy.” Anh ta không hề do dự.

 

“Cho dù nhảy xuống phải vùi thân vào biển lửa, hoặc có thể sẽ bị nổ chết, bị thương nặng, thậm chí là tàn phế cả đời thì anh cũng sẽ nhảy sao?”

 

“Vậy cũng phải nhảy.”

 

Vẻ mặt Phong Lăng dịu lại: “Cho nên chuyện cứu phu nhân và con của thị trưởng Ritter trên du thuyền là nhiệm vụ phải làm, bất luận là vì nhiệm vụ hay vì lòng người. Tôi cũng đã làm việc nên làm, tôi cũng không do dự khi không nên do dự, hiện tại có thể giữ được mạng sống đã là kết quả tốt nhất rồi. Các anh cũng không cần chăm sóc đặc biệt, tôi không sao.”

 

Không ngờ Phong Lăng hỏi nhiều câu như vậy, cuối cùng lại chỉ để bọn họ không áy náy chuyện cô bị thương nữa.

 

Thằng nhóc này còn nhỏ mà tác phong làm việc vững vàng, không ngờ thái độ làm người cũng cực kỳ có trách nhiệm và tuân thủ nghĩa vụ, khiến người ta không thể ghét nổi, thậm chí trong lòng anh ta còn khá thích cậu nhóc này nữa.

 

Dĩ nhiên đã có Lệ lão đại, “thích” của Tiểu Hứa đối với Phong Lăng cũng chỉ giới hạn trong chữ “thích” của đàn anh đối với đàn em, tuyệt đối không dám có suy nghĩ gì khác.

 

Hơn nữa Tiểu Hứa thề rằng mình hoàn toàn là trai thẳng, ở trong căn cứ nhiều năm rồi không hề có chút xíu cảm giác nào với gã đàn ông nào hết, nhưng với Phong Lăng, anh ta giống như một người đang theo dõi quá trình trưởng thành của một đứa nhỏ vậy.

 

Nghe thấy Phong Lăng nói như thế, Tiểu Hứa cảm thấy rất vui mừng.

 

Ngoài cửa sổ phòng bệnh, trời đã tối, Phong Lăng ăn một ít cơm do Tiểu Hứa mua về.

 

Lệ lão đại vẫn chưa trở lại, suốt quá trình đều là Tiểu Hứa ở lại bệnh viện chăm sóc cô.

 

Ở căn cứ có rất nhiều việc đang đợi lão đại về sắp xếp và giải quyết, đặc biệt anh còn để người tín nhiệm nhất bên cạnh mình là Tiểu Hứa ở lại đây, Phong Lăng cũng biết anh xem trọng cô. Lão đại cũng rất quan tâm tới tình trạng của thành viên trong căn cứ bị thương khi thi hành nhiệm vụ, điều này đủ để chứng minh rằng anh quả thật không phải là người lạnh lùng quá mức.

 

Tất cả những gì xảy ra trong nhiệm vụ lần này cũng là một bước trưởng thành đối với Lăng Phong.

 

Trong thời khắc nguy nan, Huấn luyện viên Kiều đã nói rõ ràng, rành mạch rằng bọn họ là chiến sĩ từng trải qua trăm trận chiến.

 

Còn cô vẫn chỉ là một người mới còn non nớt, được xem như là xuất sắc trong đám người mới, nhưng trong những tinh anh và người cũ của căn cứ, cô vẫn là người cần được huấn luyện nhiều, cần trưởng thành hơn.