Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1296



Chương 1296:

 

Vả lại, ánh mắt người đàn ông cao nhìn về phía cô mặc dù không có gì là bất lịch sự, nhưng ý lạnh giống như mưa tuyết lộ ra thật sự khiến cho cô rùng mình, lạnh đến nỗi lời muốn nói tiếp theo cũng không dám tùy tiện mở miệng mà đã vội ngậm miệng lại xoay người bước nhanh ra ngoài, cũng không dám ngoảnh đầu lại.

 

“Có phải anh có lòng thù địch với tất cả con gái trên thế giới này không?” Phong Lăng không nhịn được hỏi: “Y tá người ta đến để bảo tôi tới phòng khám bệnh, đâu có đắc tội với anh, sao anh lại trừng mắt với người ta?”

 

Nam Lệ Hoành thu hồi ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cửa, hờ hững nói: “Tôi có trừng mắt à?”

 

“Anh không trừng mà cô y tá ấy sợ đến nỗi như bị giẫm phải đuôi thế hả?”

 

“Vậy có lẽ là cô ta nhìn lầm rồi.” Mặt anh không biến sắc.

 

Phong Lăng: “…”

 

Không chịu được ông lớn ở trước mặt, Phong Lăng xoay người muốn đi thẳng ra ngoài.

 

Vừa xoay người bước ra được hai bước, cổ áo phía sau của Phong Lăng lại bị túm lại.

 

Nam Lệ Hoành đút một tay vào túi quần màu đen, một tay kéo cổ áo của cô, giống như ác ma có thể giơ móng vuốt ma quỷ ra bất cứ lúc nào, chỉ cần không hài lòng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng thả con rối ở trong tay mình ra. Vẻ mặt của người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo: “Tôi đến phòng khám bệnh cùng cậu, trong hành lang rất lạnh, khoác một chiếc áo khoác rồi đi.”

 

Phong Lăng nghĩ thầm, cho dù muốn đến phòng khám bệnh cùng cô cũng không cần phải túm cổ áo của cô hết lần này đến lần khác thế chứ.

 

May mà bên trong cô vẫn còn một chiếc áo may ô rộng thùng thình, nếu không bị kéo như vậy tiếp, sớm muộn gì cũng bị phát hiện ra vải quấn ngực ở bên trong.

 

Khóe miệng giật khẽ, cô bình tĩnh quay lại lấy chiếc áo khoác mà Tiểu Hứa mới mua giúp cô trước đó, lúc mặc lên người cô thấy sự hài lòng trong ánh mắt của Lệ Nam Hành, cuối cùng cô cũng có thể ra ngoài ròi.

 

Lúc đi ngoài hành lang, khó tránh khỏi ánh mắt sùng bái của đám y tá, Phong Lăng thờ ơ đi về phía trước, Lệ Nam Hành càng lạnh lùng hơn, ánh mắt không hề lệch đi dù chỉ một tấc, rõ ràng là hai người đàn ông đi cùng nhau, nhưng không hiểu vì sao lại khiến cho đám y tá nữ xấu hổ tim đập nhanh đến độ cảm thấy dường như hai người này rất xứng đôi.

 

Chẳng lẽ là do chiều cao và vóc dáng?

 

Không đúng, bình thường khác biệt chiều cao dễ thương nhất trong mắt mọi người đều nên là người đàn ông cao to, cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng tiểu thịt tươi hơi thấp hơi gầy ở bên cạnh nhìn qua cũng chắc cũng cao hơn một mét sáu mươi lăm, tuyệt đối không phải kiểu dễ thương đó.

 

Nhưng chẳng hiểu sao họ lại thấy hai người hợp kinh khủng…

 

“Lão đại, sau này khi đi cùng tôi anh có thể giữ khoảng cách một chút được không?” Khi sắp đến phòng khám bệnh, Phong Lăng đột nhiên nói nhỏ.

 

Lệ Nam Hành rũ mắt liếc nhìn cô: “Giữ khoảng cách gì?”

 

Phong Lăng nhìn cánh tay gần như dán vào vai mình của người đàn ông: “Hai người đàn ông đi cạnh nhau mà đi sát như vậy, việc này không hay lắm.”

 

“Có gì không hay? Cậu lắm lời quá đấy!” Anh sầm mặt lại, ôm lấy vai cô. Khoảnh khắc đó, cả người Phong Lăng cứng đờ ra, anh đã thuận thế đẩy luôn cô vào trong cánh cửa phòng khám đang mở sẵn: “Vào kiểm tra. Đừng có phí lời.”

 

 

Phong Lăng ở trong phòng khám suốt bốn mươi phút mới đi ra. Lệ Nam Hành đến căn phòng duy nhất cho phép hút thuốc ở hành lang bệnh viện châm hai điếu thuốc, canh thấy thời gian cũng đã gần xong mới vứt điếu thuốc vào thùng rác, bước ra ngoài.

 

Anh vừa đến gần phòng khám bệnh đã thấy Phong Lăng từ bên trong đi ra, thoạt nhìn trạng thái cũng không tệ lắm.

 

“Bác sĩ nói thế nào?”

 

“Nói tôi bình phục rất tốt.” Phong Lăng ngước mắt lên: “Lão đại, không chỉ một lần bác sĩ nói cơ thể tôi đã không có vấn đề gì nữa, lần trước tôi xin anh xuất viện về căn cứ luôn…”

 

“Ở đến ngày xuất viện rồi tính.” Người đàn ông không đổi sắc mặt, xoay người đi về phía phòng bệnh.

 

Phong Lăng bước nhanh theo sau anh, vừa đi vừa nói: “Nhưng mà đâu cần thiết phải ở lại đây tận ba ngày.”

 

“Ở trong căn cứ, cho dù bị thương cũng phải tuân theo quy tắc, cậu vừa khỏi bệnh trở về lại phải lập tức đối mặt với các loại huấn luyện hà khắc. Lúc đó cậu mà ho khan một tiếng, hoặc cảm thấy có chỗ nào không khỏe thì các thành viên khác sẽ nghĩ căn cứ XI đối xử vô nhân đạo với người bệnh. Cậu có nói mình ổn cũng chẳng có tác dụng gì. Nghe lời bác sĩ, ở đây đủ một tuần rồi tính sau.”