Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1313



Chương 1313:

 

Lệ Nam Hành liếc mắt nhìn người phụ trách quân đội, nói một câu trí mạng: “Nếu quân đội và cảnh sát của nước Mỹ đã trọng dụng phụ nữ như thế, sao lần hành động này lại không huy động được một người phụ nữ nào phù hợp với điều kiện, còn phải chạy tới căn cứ XI sử dụng cách thấp kém như nam giả nữ?”

 

Người phụ trách quân đội ngừng lại chốc lát, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng.

 

“Theo như tôi được biết, trong căn cứ quân đội tại Los Angeles, phụ nữ sức dài vai rộng không phải số ít. Mấy lần hành động trước còn gặp được vài cô gái trong đám nhân viên, nhưng hình như đều không được dùng vào những lúc cấp bách. Nếu các anh đã không có tư tưởng bảo thủ thì sao lại không đưa người ra?”

 

“Đây là việc của căn cứ XI các anh, các anh phụ trách xông pha chiến đấu và chi viện, chúng tôi chỉ phụ trách phối hợp. Việc điều động nhân viên cũng không phải chỉ tôi nói là xong, nếu phía trên đã phái nhiệm vụ cho các anh, đương nhiên người vẫn là do các anh tự lựa chọn.” Người phụ trách quân đội lạnh nhạt đáp.

 

Người đàn ông ngồi ở trung tâm của bàn họp trông như một đế vương, nghiêng đầu, trong đôi mắt đen sâu thẳm lướt qua tia sáng mỏng manh lạnh lẽo: “Nếu đã do chúng tôi tự mình chọn lựa, vậy vừa rồi là ai cho các người tư cách tùy tiện sai khiến ở đây? Mấy con rùa rụt cổ chuyện gì cũng trốn sau lưng căn cứ XI cũng có dũng khí công kích người khác lớn nhỉ.”

 

“Anh…”

 

Không đợi người phụ trách quân đội tức giận lên tiếng, tất cả những người có mặt trong phòng họp cứ mở to mắt nhìn người đàn ông lạnh như tranh vẽ kia một tay xách máy tính trên bàn đứng dậy đi ra ngoài…

 

“Chuyện gì đây… Trước nay anh Lệ vẫn luôn rất khách sáo với quân đội, sao lần này trông có vẻ rất khó chịu…”

 

“Không biết nữa, chắc tại lần nào người phụ trách bên quân đội cũng can đảm đến khiêu khích chúng ta, họ thật sự tưởng rằng căn cứ XI chúng ta chỉ nghe lệnh làm việc nên cho rằng lão đại chúng ta là người dễ chọc vào chắc.”

 

“Nếu không vì các ông cụ của nhà họ Lệ luôn muốn giữ vững quyền lợi trong Liên Hợp Quốc thì e rằng Lệ lão đại đã sớm lật mặt rồi. Chậc chậc, đúng là quá nể mặt mấy người này rồi, nếu không có căn cứ XI ở đây, nhiều nhiệm vụ nguy hiểm như thế không biết quân đội họ đã chết mất bao nhiêu người…”

 

“Đúng thế, có một châm ngôn gọi là ‘một núi không thể chứa hai hổ’, quân đội nước Mỹ sớm đã ngứa mắt với căn cứ XI rồi, suy cho cùng quyền lợi trong tay họ đã bị căn cứ XI chia đến hơn nửa. Nhiều nhiệm vụ rõ ràng là đi nộp mạng đều giao cho chúng ta, chúng ta hoàn thành xuất sắc, không hao binh tổn tướng. Kết quả hành động lần này vẫn đi tìm chúng ta, lại còn ra một cái đề khó như thế, thật sự quá mức vô liêm sỉ.”

 

Trong phòng họp của căn cứ vang lên tiếng xì xào bàn tán.

 

Người phụ trách quân đội vẫn giữ điệu bộ khiêu khích hờ hững, cười lạnh dựa vào ghế ngồi, nhìn theo bóng lưng thẳng bước không quay đầu của Lệ Nam Hành, khẽ nheo mắt lại.

 

Đêm đã khuya, giờ đi ngủ của Phong Lăng rất cố định, đến hơn mười giờ là đã nằm xuống chuẩn bị nghỉ ngơi.

 

Đột nhiên, âm báo tin nhắn từ điện thoại kêu lên, cô cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn của Tiểu Hứa, bảo cô xuống dưới nhà có lời muốn nói với cô.

 

Phong Lăng đưa mắt nhìn ra cửa sổ, đèn phòng bên cạnh cả tối nay đều chưa sáng.

 

Cô lấy một chiếc áo khoác mặc vào rồi ra khỏi phòng, lúc xuống dưới tầng liền nhìn thấy Tiểu Hứa đang đứng đợi cô ở trước cổng, trên tay còn cầm một điếu thuốc sắp tàn, xem ra là đã đợi ở dưới này một lúc rồi.

 

“Anh Hứa!” Phong Lăng đi đến.

 

Tiểu Hứa ném đầu lọc xuống đất, tùy tiện dùng chân di hai phát, nhỏ giọng: “Những chuyện mà cậu nghe được lúc trong phòng họp ấy, cậu tính thế nào?”

 

Phong Lăng: “Không tính gì cả, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của căn cứ, bảo tôi đi thì tôi đi, không cho đi thì tôi sẽ không đi.”

 

Tiểu Hứa cười: “Tính tình của cậu đúng là thẳng như ruột ngựa. Chuyện này rõ ràng là quân đội cố ý gây khó dễ, có điều cậu cũng nghĩ đơn giản, không biết những ân oán sâu xa giữa quân đội Mỹ và căn cứ XI chúng ta.”

 

“Ân oán gì?”

 

“Ban đầu căn cứ XI chúng ta là do mấy vị nhà họ Lệ quản lý, địa vị không tầm thường, hơn nữa còn có phần đe dọa đến uy nghiêm và địa vị của quân đội Mỹ. Trong Liên Hợp Quốc, căn cứ chúng ta cũng là một thế lực được mọi người chú ý, những năm gần đây, căn cứ trong tay mấy vị họ Lệ càng ngày càng lớn mạnh, đồng thời số người căn cứ XI chuyển đến quân đội và cảnh sát bên đó cũng không ít. Thủ đoạn huấn luyện của căn cứ XI chúng ta cậu hiểu rõ mà, chỉ cần là người được phái đi thì tất cả đều là những nhân vật lợi hại. ‘Cây tốt hơn rừng’, kẻ ưu tú chắc chắn sẽ bị người ta ghen ghét, vì vậy những người được căn cứ cử đi nói trắng ra là đã bị quân đội và cảnh sát âm thầm loại trừ. Bao năm nay, rất nhiều nhiệm vụ lớn nhỏ đều điều động chúng ta, những nhiệm vụ quân đội không thể hoàn thành đều giao cho chúng ta, dẫn đến công danh càng lúc càng lớn. Mục đích của quân đôi là muốn mượn tay để căn cứ xông lên phía trước, khiến chúng ta hao binh tổn tướng, suy yếu lực lượng. Nhưng căn cứ chúng ta lại cực kỳ xuất sắc, mỗi lần như vậy bọn họ đều phải thất vọng. Hiện tại, những nhiệm vụ mà người phụ trách quân đội giao cho chúng ta nói là do Liên Hợp Quốc sắp xếp, nhưng thực chất là có liên quan đến bọn họ âm thầm gây rối. Bọn họ luôn muốn tìm cơ hội nắm thóp căn cứ XI, cái tình trạng bị phân chia quân quyền với chúng ta làm bọn họ đứng ngồi không yên. Bây giờ nhìn thấy thế lực của chúng ta càng ngày càng mạnh thế là nảy ra càng nhiều ý nghĩ xấu xa.”

 

Phong Lăng lặng yên nghe không nói lời nào.