Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1324



Chương 1324:

 

Nếu như cô gái mặc váy trắng này thật sự được ai đó cài vào, hoặc có âm mưu nào đó thì chắc chắc trong khoảnh khắc căn phòng chìm vào bóng tối, cô nhất định sẽ có hành động nào đó, hoặc là sẽ có tình huống bất ngờ gì đấy xảy ra. Nhưng khi thấy biểu cảm bất ngờ, không hề có chút chuẩn bị nào của cô, lại còn cùng với mọi người bật chức năng đèn pin điện thoại lên, bọn chúng đã gạt bỏ nghi ngờ.

 

Lâu vậy rồi mà Proan chưa quay lại, có lẽ là đã xảy ra chuyện gì rồi, nhưng vấn đề không phải xuất phát từ cô gái này.

 

“Đi hỏi xem.” David đã cho tay vào trong túi áo, nắm lấy khẩu súng, sẵn sàng đối phó với bất kỳ tình huống bất ngờ nào xảy ra. Những người khác cũng một tay cầm điện thoại chiếu sáng, tay kia làm động tác chuẩn bị rút vũ khí.

 

Có người đứng dậy đi ra ngoài hỏi, vừa hay nhân viên phục vụ đang ở gần đó, tay cầm chiếc điện thoại đang soi sáng, vội vã chạy vào, cúi người xin lỗi, sau đấy giải thích: “Xin lỗi! Đường điện của quán bar đang gặp sự cố, toàn bộ quán đều bị mất điện. Chúng tôi vừa mới liên lạc với trạm sửa chữa đường điện gần đây nhất, rất nhanh sẽ có người đến để xử lý trục trặc. Trong vòng mười phút nữa chắc chắn đèn sẽ sáng lại ngay!”

 

“Có chắc là chỉ là vấn đề về đường dây điện không?” David vốn là người da đen, trong bóng tối của căn phòng, mọi người không thấy rõ được cơ thể và khuôn mặt của hắn, chỉ thấy rõ mỗi đôi mắt sắc bén, lạnh như băng tràn đầy sát ý, khiến cho người khác rùng mình và hoảng sợ. Tựa như trong bóng tối trống rỗng bỗng xuất hiện một đôi mắt… Thật sự rất dọa người!

 

“Dạ phải! Mấy ngày nay, Los Angeles thường xuyên có mưa nên chắc đường dây điện bên ngoài quán xuống cấp nghiêm trọng. Ngài cũng biết mọi công trình kiến trúc trên khu phố đèn đỏ này đều đã xây dựng từ nhiều năm trước rồi, thời tiết như này, ít nhiều gì cũng ảnh hưởng đến đường dây điện. Xin ngài yên tâm, nhân viên sửa chữa sẽ tới ngay, không làm lỡ nhiều thời gian của các ngài đâu!” Dứt lời, nhân viên phục vụ cầm điện thoại lên gọi đi, thúc giục: “Đã đến chưa? Nhanh lên!”

 

Phong Lăng nhìn người nhân viên phục vụ, lẽ nào vẫn còn có kế hoạch mà cô không biết? Đường dây điện thật sự gặp trục trặc hay đã có chuyện gì xảy ra?

 

Sau khi nhân viên phục vụ gọi điện thoại giục được mấy phút, bên ngoài bỗng truyền đến âm thanh tiếng bước chân, sau đó thì nhân viên phục vụ đứng ở bên ngoài vội vã giải thích chuyện gì đã xảy ra, thế rồi một người đàn ông cao lớn mặc áo của một công ty điện lực nào đó ở Los Angeles, mang theo một chiếc hộp sửa chữa điện đi vào trong phòng.

 

Dưới ánh đèn pin của hơn chục chiếc điện thoại, Phong Lăng nhìn rõ được gương mặt của người đàn ông ấy.

 

Là Lệ Nam Hành.

 

Phong Lăng vẫn giữa nguyên sắc mặt, ngồi tại chỗ, chỉ liếc nhìn người đàn ông đang đi từ cửa vào. Đối phương không nhìn cô, vô cùng “chuyên nghiệp” xoay người lại kiểm tra hộp công tắc nguồn điện đơn ở trong phòng bao.

 

Bấy giờ người phục vụ cũng đi vào, ra sức cười xòa giải thích: “Xin mọi người chờ một lát, xong ngay thôi, thợ sửa cũng đến rồi, còn có mấy thợ khác hiện tại đang kiểm tra vấn đề ở chỗ tổng nguồn của quán bar. Chúng tôi còn cố ý gọi một người trong số đó đến kiểm tra dây điện trong phòng bao này có bị cháy hỏng gì không, chẳng mấy chốc nữa sẽ ổn thôi!”

 

“Mất thời gian!” Lúc này trong phòng bao truyền đến một giọng nói thiếu kiên nhẫn, tiếp theo cả đám người đều đứng bên cạnh ghế sofa nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người đàn ông đang ngồi xổm trước hộp công tắc kia.

 

Cho dù bộ đồ trên người Lệ Nam Hành có vẻ rất chuyên nghiệp, ngay cả cách mở hộp công tắc nguồn điện cũng vô cùng chính xác không có sơ hở nào, nhưng đám người vào phòng bao sau đã từng cố ý liếc nhìn anh vài lần khi đi ngang qua nhà vệ sinh.

 

Bấy giờ, sau khi nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh dưới đèn điện thoại thì một người trong số đó lùi về phía sau một bước, chậm rãi đi đến sau lưng David, thấp giọng nói gì đó với hắn.

 

David lập tức đảo mắt nhìn người thợ sửa điện kia, im lặng không nói gì, chỉ chậm rãi nhấc tay lên nhanh chóng làm một động tác tay ra hiệu.

 

Trong nháy mắt, mấy người ở cạnh David đồng loạt rút súng ra, chậm rãi di chuyển đến phía sau Lệ Nam Hành, bởi vì không chắc chắn được người này rốt cuộc có vấn đề gì không hay là do chúng nhìn lầm, nhưng cũng phải sẵn sàng phòng bị. Chỉ cần tên thợ sửa chữa này có hành động nào đe dọa đến bọn chúng thôi thì bọn chúng sẽ lập tức nổ súng tiễn đối phương lên đường luôn, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không cho.

 

Người thợ điện đang kiểm tra hộp công tắc nguồn điện kia vẫn luôn soi đèn điện thoại chiếu vào kiểm tra các dây điện và bảng mạch in ở bên trong, lấy dụng cụ từ trong hộp ra một cách rất chuẩn xác, vặn mở từng cái đai ốc nối từ phích cắm của bảng mạch đến bảng hợp kim hàn. Trong suốt cả quá trình đó anh không hề quay đầu lại, tựa như không biết gì về nguy hiểm đã áp sát phía sau mình. Thậm chí để nhìn rõ hơn tình hình trong hộp công tắc nguồn điện mà anh còn cúi thấp người xuống, quỳ một chân xuống đất rồi thò đầu vào kiểm tra.

 

Mặc dù thấy tư thế của thợ sửa điện này quá chuyên nghiệp, gần như không có vấn đề gì, nhưng David vẫn lạnh lùng theo dõi anh. Hắn sờ súng trong túi áo, không ra lệnh người của mình lập tức nổ súng ngay.

 

Dù sao nếu đây quả thật là thợ sửa điện thì nơi này chắc chắn sẽ khôi phục nguồn điện lại ngay thôi. Lúc bọn chúng đến đây đã tách lẻ ra từng người từng người đến để tránh tai mắt của người khác. Bây giờ ở đây có nhiều người của bọn chúng như thế, muốn chuyển địa điểm đến chỗ khác thì thật sự quá mất công, cũng quá gây chú ý.

— QUẢNG CÁO —