Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1350



Chương 1350:

 

Hàn Kình: “…”

 

Đau đầu quá!

 

Anh ta bỗng hiểu ra vì sao ngày nào lão đại cũng tức giận rồi.

 

Nếu người này là nữ thì có lẽ ném lên giường là xong.

 

Nhưng bây giờ, có muốn ném lên giường thì vẫn có vấn đề quan trọng khác phải giải quyết. Ví dụ như hai người đàn ông với nhau thì ai trêи ai dưới…

 

“Đúng rồi, tôi phát hiện hình như dạo này lão đại không vừa mắt cậu, cậu có muốn xoa dịu quan hệ giữa cậu với anh ấy không?” Hàn Kình lại hỏi.

 

Phong Lăng ngước mắt: “Muốn!”

 

“Trong phòng tôi có vài bình rượu quý lâu năm, bình thường trong căn cứ cấm uống rượu nên tôi vẫn giữ chúng tới giờ.” Hàn Kình vừa nói vừa đưa chìa khóa phòng mình cho Phong Lăng: “Đêm nay cậu chuốc anh ấy hết hai chai xem có thể giải quyết mâu thuẫn không.”

 

“Tại sao muốn giải quyết mâu thuẫn thì phải chuốc rượu?”

 

“Cậu không hiểu đâu, khi đàn ông nói chuyện với nhau thì cần tạo không khí. Có lẽ khi tỉnh táo sẽ không nói ra điều gì, nhưng lúc uống nhiều mới biết được lão đại đang nghĩ gì. Cậu nghe tôi đi, mang rượu theo, tới nhà ăn lấy thêm chút thức ăn nữa.”

 

“Lão đại sẽ không nhận rượu và thức ăn tôi mang tới đâu.”

 

“Không cần quan tâm anh ấy có nhận hay không, cậu mang tới là tấm lòng của cậu, nhận hay không là chuyện của anh ấy. Dù sao như thế cũng vẫn tốt hơn cứ giằng co mãi, ngày nào cũng huấn luyện cậu như máy móc, đúng không?” Hàn Kình vừa nói vừa cổ vũ bằng cách vỗ vai cô: “Tin tôi đi, chỉ cần cậu có năng lực chuốc rượu lão đại thì có thể giải quyết rất nhiều vướng mắc trong lòng.”

 

“Nhưng mà…”

 

“Nhưng mà cái gì! Chẳng lẽ cậu muốn tối nào huấn luyện xong cậu cũng mệt như trâu nằm sải lai trêи sân huấn luyện à? Cho cậu cơ hội thì cậu cứ đi đi, lão đại uống say rồi còn có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay cậu sao?”

 

Phong Lăng: “…”

 

Sao cô cứ cảm thấy lời của Hàn Kình còn có hàm nghĩa sâu xa khác.

 

Nhưng rốt cuộc là có hàm ý gì thì cô cũng không rõ, chỉ nhìn Hàn Kình bằng ánh mắt khó hiểu.

 

Nhìn dáng vẻ nửa hiểu nửa không của Phong Lăng, Hàn Kình tiếp tục tung chiêu.

 

“Tôi chỉ thêm cho cậu một chiêu nữa.”

 

“Không phải lần trước cậu mặc đồ nữ đi làm nhiệm vụ đã rất thành công sao? Cậu tiếp tục mặc đồ nữ đi tìm lão đại đi. Lão đại nhìn thấy cậu như thế thì nhất định sẽ không nỡ nhẫn tâm.”

 

“… Đang yên đang lành tôi mặc đồ nữ làm gì?”

 

Hàn Kình nháy mắt với Phong Lăng, dùng ánh mắt “không cần phải nói gì cả” để nhìn cô, cổ vũ cô lần cuối cùng, sau đó nghênh ngang rời đi.

 

Phong Lăng, “…”

 

 

Nửa đêm, phần lớn các thành viên của đội Một và bốn người khác của đội bắn tỉa đều ra ngoài.

 

Sân huấn luyện và khu sinh hoạt của đội Một và đội bắn tỉa cách đó gần nhất, lúc này bốn bề yên tĩnh và trống vắng.

 

Phong Lăng cầm chìa khóa của Hàn Kình, tới chỗ anh ta lấy vài chai rượu, rồi theo lời anh ta dặn, nhờ người trong nhà ăn của căn cứ làm vài món nhắm, cuối cùng xách đồ về.

 

Nhưng cô không thay đồ nữ, dù gì chuyện này cũng không quá cần thiết, hơn nữa mấy thứ mà lần trước Tiểu Hứa mua cho cô đã bị vứt đi hoặc hủy bỏ từ lâu rồi, trong phòng cô cũng không có bất cứ bộ quần áo hay món đồ nào của con gái.

 

Khi xách đồ về đến chỗ ở, bởi vì hành lang không có ai nên có cảm giác cảnh còn người mất, chỉ vương lại ánh trăng bàng bạc của đêm tối hắt từ ngoài cửa sổ vào.

 

Phong Lăng giẫm lên ánh trăng sáng, bước tới tầng lầu của cô và Lệ Nam Hành.

— QUẢNG CÁO —