Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1369



Chương 1369:

 

Xế chiều, bảy người đám Tam Bàn quay lại, tay người nào người nấy trống không, mặt mày ủ dột.

 

Không cần đoán cũng biết bọn họ không tìm thấy sông, chỗ này rộng như thế, băng tuyết lại dày, ai mà biết là ở dưới lớp băng nào có sông chứ.

 

Tam Bàn đi đầu tiên, đang định về lều uống ngụm nước thì đột nhiên nhìn thấy đống tuyết trêи phần đất đối diện lều đã được dọn dẹp sạch sẽ. Anh ta kinh ngạc ngó vào trong, vừa định gọi Phong Lăng ra hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì, kết quả mới hé miệng lại thấy một người đàn ông đi từ trong lều ra. Anh ta hoảng hốt, miệng lắp bắp: “Lão… Lão… Lão… Lão… Lão đại…”

 

Khi nhìn thấy mặt mày mấy người bọn họ xám xịt của, Phong Lăng định ra ngoài nhưng lại nghĩ chắc Lệ lão đại sẽ suy xét đến tâm trạng của bọn họ mấy ngày qua rồi nói vài câu gì đó, nên cuối cùng cô ở lại trong lều, đợi một lát rồi sẽ ra sau.

 

Khoảng hai mươi phút sau, Phong Lăng thấy hội Tam Bàn quay người đi ra phía sau, đoán chừng đã nói chuyện xong, lúc này cô mới đi ra.

 

Kết quả vừa đi ra lại nghe thấy tiếng Lệ lão đại: “Khuân hết mấy thứ đó qua đây.”

 

Khuân đồ?

 

Khuân cái gì?

 

Phong Lăng khó hiểu nhìn theo bóng lưng của người đàn ông rồi lại nhìn các thành viên khác, họ cũng đang thi thoảng ngoảnh đầu lại nhìn cô. Cô chỉ thấy họ đi theo Tam Bàn, chạy hộc tốc về phía chiếc xe địa hình cỡ lớn mà Lệ lão đại lái tới.

 

Đúng, là chạy hộc tốc, dáng vẻ rất vui sướиɠ.

 

Cô chỉ nhìn một lúc, không hỏi nhiều, vừa định quay lại lều đun nước thì nghe thấy tiếng hét rung trời động đất của Tam Bàn: “A a a a a a! Bếp nướng thịt!”

 

Phong Lăng dừng bước, đưa mắt nhìn qua bên kia.

 

Sau đó, Tam Bàn và những người khác đồng thanh hô lớn: “Aaaaaaaa, thịt! Nhiều thịt quá! Aaaaaaaa… Còn có cả tôm nữa…!”

 

“Aaaaaaaaaaa nhiều thịt quá… Aaaaaaa…”

 

Phong Lăng: “…”

 

“Anh có mang theo bếp nướng?” Cô hỏi.

 

Anh quay đầu nhìn cô, không trả lời, sau đó đi vào trong lều trước.

 

Phong Lăng: “…”

 

Làm việc tốt thì cứ đường đường chính chính mà làm, kênh kiệu cái gì chứ…

 

Nhưng khóe miệng cong lên một cách vô thức mà chính cô cũng không nhận ra.

 

Đợi đám người Tam Bàn khuân hết những thứ mà Lệ Nam Hành mang tới vào trong lều, Phong Lăng nhìn mà nghệt cả mặt ra.

 

“Đây là mấy chục cân thịt đấy! À, không đúng, chắc cũng hơn cả trăm cân chứ chẳng đùa! Ban nãy tôi mở xe của lão đại ra mà giật cả mình, không ngờ cốp xe lại chứa đầy thịt đông lạnh! Nếu như chúng ta ăn cơm với thịt như bình thường thì cũng đủ cả đám dùng cả một tháng đấy.”

 

“Đúng vậy! Không ngờ lão đại lại nhân từ như thế, biết chúng ta ở đây nhịn đói chịu rét, đích thân đem thịt đến cho chúng ta… Ái chà chà, thật sự kϊƈɦ động quá đi mất…” Truyenfull ăn cắp.

 

“Nhiều thịt như này cứ để luôn ở ngoài trời đi. Dù sao nhiệt độ ở đây còn lạnh hơn tủ đông nhiều, sẽ không bị hỏng đâu! Cứ để đông vậy, khi nào ăn thì lấy vào rã đông rồi rửa sạch là được!”

 

“Đúng đúng đúng, mới nghĩ đến cuộc sống sau này không còn thiếu thịt nữa, nỗi thất vọng khi không bắt được cá hôm nay cũng bay hết rồi.”

 

“Lão đại, ‘em’ yêu anh chết đi được.” Tam Bàn kϊƈɦ động lao về phía Lệ Nam Hành.

 

Lệ Nam Hành ngồi trêи chiếc ghế đặt ở giữa lều, khi Tam Bàn xông đến, anh giơ chân đạp anh ta qua một bên: “Tránh ra, yêu gì mà yêu, ông đây không có hứng thú với nam giới.”

 

“Ế? Lão đại, anh như vậy là không thật lòng rồi nhé, sao tôi lại nghe nói…” Tam Bàn cười hí hí, đột nhiên tỏ ra mờ ám nhìn sang Phong Lăng đang đứng đun nước ở bên cạnh: “Nghe nói lão đại rất có hứng thú với nam giới chứ…”

 

Sắc mặt Lệ Nam Hành không hề thay đổi, anh lạnh lùng nhìn cậu ta, gằn từng chữ một hỏi: “Cậu. Nghe. Nói?”

 

— QUẢNG CÁO —