Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1402



Chương 1402:

 

Đợi cả tối cũng không thấy Phong Lăng ghé qua đây, sau khi ăn qua loa vài thứ, Lệ Nam Hành được đỡ đi đến cửa sổ ở trong lều, nhìn xuyên qua cửa sổ thấy được Phong Lăng đang nằm trêи giường đắp kín chăn ở lều sát vách, anh không nói gì, sau đó lại được đỡ lại về giường nằm xuống.

 

Mãi đến sáng sớm hôm sau, Lệ Nam Hành đứng dậy xuống giường, mọi người thấy lão đại thật sự đã khỏe lại nên cũng không cản anh. Chỉ có điều lúc thấy Lệ Nam Hành vừa định đi ra khỏi lều thì họ mới vội vã đưa đồ chống lạnh cho anh khoác thêm.

 

“Lão đại, thời tiết mấy ngày nay càng lúc càng lạnh, anh chỉ mới khỏe lên một chút, tuyệt đối không thể bị rét nữa.”

 

“Ừ.” Lệ Nam Hành đáp bằng giọng rất hờ hững rồi đi thẳng ra ngoài.

 

Trái ngược với chiếc lều vô cùng náo nhiệt vì Lệ Nam Hành đã tỉnh lại bên này, chiếc lều sát vách lại vô cùng yên tĩnh.

 

Chỉ có những tiếng lách ta lách tách đôi lúc vang lên từ lò lửa, Lệ Nam Hành đi vào thì tiến thẳng đến gần một đống lớn phồng lên giữa giường, trêи giường chỉ có một người duy nhất đang nằm.

 

Trêи giường phồng lên, Phong Lăng nằm yên không nhúc nhích bên trong, thậm chí chăn vẫn luôn trùm kín đầu.

 

Hôm qua, Tam Bàn đã nói là cơ thể của Phong Lăng không thoải mái suốt mấy ngày nay nhưng không biết “cậu ấy” bị gì mà lúc ngủ đều kéo chăn che kín đầu, chẳng nói chẳng rằng, cũng không chịu để cho người khác nhìn thấy mặt. Mọi người còn tưởng rằng cô bị bệnh nứt da do lạnh nên không muốn người khác thấy, nhưng hôm nay bọn họ giúp Phong Lăng lau mặt thì phát hiện “cậu ấy” không nứt da ở đâu cả. Da dẻ vẫn trắng nõn nà không khác gì bình thường, không hiểu sao Phong Lăng cứ luôn che chăn kín mít như thế. Nếu không phải đã biết tính tình thường ngày của Phong Lăng cũng trầm tĩnh, ít lời thế này, lúc thân thể khó chịu càng không thích nói chuyện thì e là mọi người sẽ cho rằng Phong Lăng đang muốn dùng phương thức này để cách ly với thế giới.

 

Người đàn ông nhìn xuống chiếc giường đơn sơ trước mặt. Bình thường Phong Lăng chưa bao giờ tiếp xúc quá gần gũi với người khác, nhưng những ngày gần đây khi anh bị bệnh, cô lại không ngại ngần gì mà ngủ ở trêи giường Đại Bân mấy ngày.

 

“Phong Lăng.” Anh gọi cô.

 

Người ở trêи giường vẫn không động đậy, chăn đắp kín lên tựa hồ không nghe thấy.

 

Ánh mắt của Lệ Nam Hành lành lạnh, anh nhấc chân lên đạp thành giường hai cái.

 

Người ở trêи giường vẫn bất động.

 

Lệ Nam Hành định vươn tay kéo chăn ở trêи người Phong Lăng xuống thì mới phát hiện người ở bên trong không ngủ, mà đang nắm chặt góc chăn, không chịu buông tay.

 

Anh lạnh lùng nheo mắt lại: “Cậu làm gì đấy? Trốn ở trong chăn phát điên cái gì? Ra đây!”

 

Người ở trong chăn vẫn không chịu ra, thậm chí còn kéo chặt hơn.

 

Lệ Nam Hành đanh mặt, tay lại càng dùng sức, lúc kéo chăn ra rồi, Phong Lăng đã nằm ba ngày trêи giường bỗng nhiên cầm lấy gối đầu, ném thẳng vào mặt anh.

 

Lệ Nam Hành không né, đương nhiên anh cũng không ngờ cô lại tự dưng ném gối vào mình, cứ đứng sững đó đỡ trọn chiếc gối vào mặt. Dù anh không đau nhưng trong mắt vẫn ánh lên vẻ tàn nhẫn, gối đập vào người Lệ Nam Hành rồi rơi thẳng xuống đất. Giường ở trong lều đều được đặt sát nhau, giống như giường lớn nằm chung, Phong Lăng lăn từ trêи giường này sang một giường khác. Nhưng bên cạnh là chăn của Tam Bàn, thường ngày Tam Bàn không tắm rửa sạch sẽ nên cô cũng không muốn nhấc chăn của anh ta trùm lên người mình. Vì thế cô dứt khoát lăn thêm một lần hơn ba, bốn giường rồi bật người ngồi dậy, định xuống giường, không nhìn anh dù chỉ một cái.

 

Lệ Nam Hành đứng tại chỗ, nhìn tất cả động tác cùng biểu cảm bên sườn mặt của Phong Lăng, híp mắt lại hỏi: “Cậu làm gì đấy?”

 

“Anh tỉnh rồi thì ở trong lều nghỉ ngơi đi, tự dưng lại chạy đến đây hành xác tôi làm gì?” Phong Lăng mang giày vào, đứng lên định đi ra ngoài, nhưng lý trí nhắc nhở cô không thể làm như thế. Cô cố đè nén cảm xúc muốn bắn anh một phát, đảo mắt nhìn về phía anh.

 

Ba ngày ròng rã, cô nằm ở trong đây suốt ba ngày, cuối cùng thân thể và tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại, không còn đau nhức như trước nữa. Nhưng lần đầu tiên của cô vẫn bị rơi vào tay cái tên khốn kiếp này. Cô đau đến nỗi hai ngày nay lúc nào ngủ cũng mơ thấy ác mộng anh đang mạnh mẽ ra vào trong thân thể cô!

 

“Bọn họ nói cậu vì chăm sóc cho tôi mà liên tục mấy ngày không ngủ không nghỉ nên ngã bệnh. Tôi vừa tỉnh lại tối hôm qua, sáng nay mới có sức để xuống giường đến thăm cậu.” Người đàn ông nhìn vẻ mặt tức giận của Phong Lăng, đi đến gần, định nắm lấy tay cô thì lại bị Phong Lăng tránh né.

 

Nhìn bộ dạng bỗng nhiên xa cách một ngàn tám trăm dặm của cô, Lệ Nam Hành dứt khoát đi đến trước mặt Phong Lăng, rũ mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô: “Cậu có chuyện gì thế? Đang yên đang lành bỗng giận dỗi như đàn bà vậy? Còn vô duyên vô cớ tức giận nữa? Tôi làm gì chọc giận cậu, hử?”

— QUẢNG CÁO —