Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1437



Chương 1437:

 

Hơn nữa, Phong Lăng còn không hề do dự một giây phút nào đã lập tức nổ súng, vậy mà vẫn có thể bắn chuẩn xác như vậy, chắc mấy người đứng gần “cậu ấy” nhất đều sắp bị điếc cả hai tai rồi cũng nên.

 

Một khấu súng có trọng lượng như vậy vẫn có thế có uy lực nhanh và tốc độ hơn cả bình thường, Phong Lăng đột nhiên nhớ lại mọi người thường quen chọn những khẩu súng nhẹ nhàng tiện lợi khi ở căn cứ, bởi không ai muốn bất tiện khi vác đồ trêи lưng và cũng quá trì tay.

 

Nhưng lúc này, cô chợt nhận ra rằng, lúc bọn họ chọn súng bắn tỉa, khi họ chỉ chọn súng có trọng lượng nhẹ, Lệ lão đại đã từng nhận xét một câu thế này: “Quả nhiên là các cậu chưa đủ trải nghiệm.”

 

Thì ra là anh có ý này.

 

Không phải súng nặng thì nhất định sẽ là gánh nặng, ngược lại, có lẽ vào một lúc nào đó, chỉ có những thứ nặng hơn như vậy mới có thể áp chế được vận tốc gió và các loại biến cố trêи chiến trường, khi đó loại súng nặng nề này sẽ vững vàng hơn các loại súng nhẹ khác gấp mấy lần.

 

Phong Lăng không ngờ chuyến đi lần này lại có thu hoạch như vậy, khóe miệng cô cong lên.

 

Đến khi cô thu súng lại, dù đám người trong sân không muốn vỗ tay, nhưng họ không thể không vỗ vì ngại tỏ rõ thái độ không hòa bình với căn cứ XI. A K còn kϊƈɦ động hơn, m* nó, anh ta hận không thể chạy ù lên ôm cục cưng Phong Lăng này vào lòng.

 

Nhưng lúc này anh ta vẫn ghi nhớ kỹ ánh mắt có thế ăn thịt người của Lệ lão đại, ôm thì thôi, anh ta vẫn nên bảo vệ Phong Lăng cho tốt thì hơn…

 

Sau khi đến trại huấn luyện của đội bắn tỉa quân đội, liên tiếp ba ngày sau, A K trở thành cái bóng của Phong Lăng, cô đi đâu, anh ta sẽ theo tới đó, chỉ thiếu mỗi lúc cô đi vào nhà vệ sinh. May mà căn phòng mà hai người họ đang ở có nhà vệ sinh và nhà tắm riêng, nên họ không cần phải đi ra ngoài.

 

Đây không phải là căn cứ XI, dù không cần huấn luyện, nhưng vẫn phải tránh hiềm nghỉ. Nếu bên này không có chuyện thì họ thà nằm lì trong phòng cũng sẽ không đi ra ngoài, càng không đi đến nhà ăn của bọn họ để cho người ta vây xem và chỉ trỏ bàn tán sau lưng.

 

Buổi sáng ngày thứ tư, lúc huấn luyện sáng, đội bắn tỉa của quân đội mời họ đến tham gia cùng, nhưng giữa giờ, Phong Lăng bị một thành viên mới trong số bọn họ “không cẩn thận” xô xuống hồ nước huấn luyện gần đó. Dù cô đã có đề phòng, nhưng vẫn bị rơi xuống nước, nửa thân trêи còn chưa bị dính nước thì cô đã được A K nhanh tay lẹ mắt kéo lấy tay, lôi cô lên.

 

“Không sao chứ?”

 

Phong Lăng lắc đầu, đảo mắt nhìn về phía đám người lúc này đã giải tán. Cô vừa giũ nước dưới quần mình, vừa dùng giọng nói chỉ có A K mới nghe thấy hỏi: “Trước khi rời khỏi căn cứ, không phải lão đại đã nói với anh rồi à? Anh ấy bảo chúng ta ở đây lâu nhất là bao lâu?”

 

A K liếc nhìn cô, nhỏ giọng đáp: “Năm ngày.”

 

Nghe thấy hai chữ này, Phong Lăng lập tức có tính toán. Tạm thời cô không so đo với đám rác rưởi của quân đội nữa, bằng không, sự hòa bình duy trì ngoài mặt của căn cứ XI và quân đội sớm muộn gì cũng sẽ bị phá bỏ, đến lúc đó thật sự sẽ khó xử lý, chi bằng đừng để xảy ra chuyện thì hơn.

 

Cô lôi chiếc điện thoại trong túi quần ra, vỗ vỗ: “Điện thoại bị vào nước rồi.”

 

Bình thường, cô rất ít khi mang điện thoại khi ở trong doanh trại huấn luyện của căn cứ XI, nhưng ở đây, cô luôn mang theo mình, không ngờ lại gây ra tình trạng này.

 

“Cậu về thay đồ trước đi, đừng đi lung tung, để tôi ở đây xử lý bọn này.” A K nháy mắt với cô.

 

Phong Lăng gật đầu, dù cô chỉ bị ướt quần, nửa thân trêи không làm sao, nhưng nhếch nhác như thế này đứng ở đây quả thực cũng không được ổn cho lắm. Cô lại lạnh lùng đưa mắt nhìn về phía đám người đó, nhỏ giọng nói: “Xử lý đơn giản là được, đừng làm quá, bằng không khi quay về chúng ta cũng khó ăn nói.”

 

“Yên tâm! Tôi chưa đến nỗi so đo, tính toán với đám ranh con này đâu, nhưng kiểu gì cũng phải tìm dịp chơi họ một trận.” A K vừa nói vừa như xem thường họ mà xoay khớp cổ tay.

 

Động tác này chứng tỏ anh ta đã tức giận.

 

Phong Lăng biết anh ta rất đáng tin, nên cũng mặc anh ta, vừa lấy chiếc điện thoại nhúng nước, vừa đi về phòng.

 

Sau khi quay về phòng, cô lau sạch nước ở trêи điện thoại đi, nhưng tạm thời nước chắc nước ở bên trong không thể bốc hơi được, bây giờ màn hình vẫn tối đen, không biết còn có thể sử dụng được nữa hay không.

 

Bây giờ nhiệt độ của Los Angeles rất thấp, Phong Lăng vừa ở dưới nước lên nên cơ thể rất lạnh, nhưng nhớ lời dặn của A K là đừng tách khỏi anh ta quá lâu, vì vậy, cô không định tắm rửa nữa.