Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 176



Chương 176:

 

Trong miệng Hạ Mộc Ngôn còn đầy thức ăn, cô dừng lại một chút, chợt dùng đũa chọc vào cơm, lầm bầm một câu mơ hồ không rõ: “Thì ra anh còn biết mình là chồng ai…”

 

Ánh mắt Lục Cẩn Phàm khẽ động, tay đưa lên vuốt vuốt đầu cô như trấn an, khẽ cười.

 

Nghe thấy anh bỗng nhiên bật cười, Hạ Mộc Ngôn miễn cưỡng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn anh: “Lục Cẩn Phàm, cứ coi như là em tỉnh rượu, nhưng không có nghĩa là em đã hết giận rồi! Anh lại còn cười thành tiếng được à?”

 

“Vậy ra em đang ấm ức sao?” Anh vẫn đang cười, ngón tay chọc lên khuôn mặt đang nén giận của cô.

 

Cô không thèm ấm ức!

 

Cô chỉ đang giận thôi!

 

Lục Cẩn Phàm vốn là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lục, cũng là người thừa kế được tôn trọng nhất. Chỉ cần anh gật đầu thì không ai có thể ngăn anh có được tất cả.

 

Huống chi nền tảng nhà họ Lục vẫn rất ổn định, cơ bản không cần sự hỗ trợ của nhà họ An thì vẫn là công ty đứng đầu trong các công ty người Trung ở Mỹ, địa vị sẽ không bị suy chuyển. Nghĩ đi nghĩ lại, quan hệ với nhà họ An cùng lắm chỉ là hợp tác cùng có lợi.

 

Từ đầu đến cuối rõ ràng chỉ có một mình ba Lục Cẩn Phàm đơn phương tình nguyện, nhưng hết lần này đến lần khác lại bị những người đó nói như thể Lục Cẩn Phàm không kết hôn với An Thư Ngôn thì chính là tổn thất của anh vậy.

 

Có người phụ nữ nào nghe thấy mà không tức giận?

 

Để tránh cho cô nhóc ăn cơm mà đầy một bụng tức giận, Lục Cẩn Phàm ngồi bên cạnh đặt ly nước trái cây ấm trước mặt cô, giọng nói trầm thấp kiên nhẫn giải thích: “Còn nhớ anh đã nhận lời với em, trong một tuần sẽ để thư ký An quay về Mỹ không?”

 

Hạ Mộc Ngôn hơi nghẹn, vội vươn tay lấy ly nước trái cây thổi thổi, uống một ngụm rồi mới miễn cưỡng nuốt trôi cục tức này.

 

Tay Lục Cẩn Phàm khẽ vuốt ve lưng cô, vừa giúp cô hết nghẹn vừa trầm giọng nói: “Lục thị hợp tác với Tập đoàn Shine vốn phải mất hai tuần mới xong, nhưng lại bị anh kiên quyết ép phải kết thúc trong vòng một tuần. Mấy ngày gần đây anh ở công ty làm thêm giờ, đi họp và gặp gỡ xã giao thường xuyên với những người đứng đầu hạng mục cũng là vì nguyên nhân này.”

 

Ánh mắt Hạ Mộc Ngôn ngẩn ra: “Anh vì em nên công việc nhẽ ra phải hai tuần mới kết thúc mà bị dồn vào để hoàn thành trong vòng một tuần?”

 

Lục Cẩn Phàm mỉm cười: “Đúng là ba anh định để An Thư Ngôn ở lại Hải Thành. Nhưng anh rất hiểu tình huống của An Thư Ngôn và nhà họ An. Tối nay là anh vì họ mà bố trí, mỗi bước đều nằm trong kế hoạch này, mục đích là mang An Thư Ngôn quay về Mỹ, hơn nữa lại không vì vậy mà gây thù chuốc oán với nhà họ An.”

 

Thấy ánh mắt Hạ Mộc Ngôn chợt có chút áy náy, anh cười nhẹ: “Dù sao nhà họ Lục và nhà họ An cũng đã kết giao nhiều năm. Anh không thể làm mất thể diện của trưởng bối hai nhà được, cho nên mới bắt buộc phải có cảnh tối nay em nhìn thấy.”

 

Lúc này Hạ Mộc Ngôn mới ý thức được tối nay mình ăn giấm là sai hoàn toàn rồi, cô lúng túng lại áy náy nói: “Tối nay, thật ra thì em cũng không nhìn thấy gì…”

 

Cô chẳng qua chỉ nhìn thấy An Thư Ngôn cùng bước vào như bạn tiệc của Lục Cẩn Phàm thôi. Cho dù những người khác nói ra sao thì Lục Cẩn Phàm và An Thư Ngôn thật ra cũng không có cử chỉ thân mật nào.

 

Lục Cẩn Phàm giơ tay lên nhéo khuôn mặt đầy ăn năn của cô: “Còn ghen không? Còn một mình chạy loạn không? Còn giận không? Hửm?”

 

 

Hạ Mộc Ngôn bĩu môi: “Vậy sao trước đó anh không nói với em một tiếng?”

 

Lục Cẩn Phàm nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, nâng cằm cô lên, giữa lông mày là ý cười nhàn nhạt: “Trước khi xong việc, anh không muốn em có áp lực tâm lý.”

 

Trái tim Hạ Mộc Ngôn phút chốc tan ra như tuyết đầu mùa.

 

Nếu sớm biết mấy ngày nay Lục Cẩn Phàm bận rộn là để hoàn thành lời hứa một tuần với cô, đúng là cô sẽ có áp lực tâm lý và sẽ đặt tay lên ngực tự hỏi, có phải mình đã hơi ngang ngược vô lý hay không.

 

“Xin lỗi.” Sai lầm lớn nhất của Hạ Mộc Ngôn là thiếu tin tưởng anh. Trong lòng cô rất băn khoăn: “Thật ra em cũng không để ý chuyện của thư ký An cho lắm, em biết anh không có gì với cô ta…”

 

“Ừ, em rất rộng lượng.” Lục Cẩn Phàm dường như đọc được suy nghĩ của cô, càng hứng thú nói: “Vừa nhảy cửa sổ leo cây, vừa uống rượu giải sầu, trên đời này e rằng không có cô gái nào rộng lượng hơn em cả.”

 

Hạ Mộc Ngôn vẫn chưa kịp xấu hổ thì anh đã khều một lọn tóc còn ướt đang rũ xuống vai cô, khẽ hỏi: “Ăn no rồi hả?”

 

“Vâng.” Hôm nay Hạ Mộc Ngôn thật sự đuối lý, yên lặng gật đầu, Lục cho tay anh khẽ khàng chậm rãi đùa nghịch trên vai cô.

 

Động tác của anh nhàn nhã lại chậm rãi, ngón tay thon dài tùy ý quấn lấy lọn tóc của cô.

 

“Vậy bây giờ đến lượt anh ăn.”

— QUẢNG CÁO —