Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 272



Cô lại dời mắt từ bóng lưng của Tần Tư Đình sang sắc mặt hơi cứng đờ của Thời Niệm Ca.

 

Tình huống này là sao đây? Tần Tư Đình bỏ đi rất dứt khoát, không thèm quay đầu lại.

 

Lúc đóng cửa cũng rất mạnh tay, cánh cửa bị anh ta đóng sầm lại.

 

Nhân viên phục vụ nam đang bưng nước ép trái cây nóng và đĩa trái cây đi vào, bị tiếng đóng cửa này làm giật nảy mình, suýt nữa cầm không chắc tay.

 

Phong Lăng đứng ngoài cửa trông thấy Tẩn Tư Đình sầm mặt đi ra cũng im lặng không nói gì.

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn Nam Hành và Lục Cẩn Phàm: “Có chuyện gì vậy? Cứ để bác sĩ Tần bỏ đi như thế sao? Hai anh không cản à?”

 

“Cản làm gì?” Nam Hành lại rút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá ra: “Sớm muộn gì cũng phải gặp, cậu ta muốn đi thì cứ đi, đây là chuyện riêng của cậu ta, không có ai lại đi ngăn cản cả.”

 

Hạ Mộc Ngôn dựa vào trực giác của phụ nữ, cảm thấy có lẽ giữa Thời Niệm Ca và Tần Tư Đình có đoạn quá khứ nào đó.

 

Lúc này Lục Cẩn Phàm mới lạnh nhạt lên tiếng, “Cậu nghĩ sao mà gọi cô ấy tới đây vậy?”

 

“Tôi và cô Thời đã từng quen biết nhau ở Mỹ.

 

Dù sao cũng là người quen cũ, sinh nhật của tôi, người ta muốn đến tặng trái cây bánh ngọt, dù tôi hiểu cô ấy đến đây hoàn toàn không phải để mừng sinh nhật tôi, nhưng tôi cũng không thể từ chối.” Nam Hành nhả ra một ngụm khói, cười khẩy: “Là chính cô ấy vẫn chưa từ bỏ ý định.

 

Cô ấy là người hiểu rõ tính tình của lão Tần hơn chúng ta.

 

Cô ấy cũng biết hôm nay tới đây sẽ phải đối mặt với kết cục thế nào mà.”

 

Nam Hành lại nhìn Thời Niệm Ca vẫn im lặng đứng đó: “Lúc trước, người đi trêu chọc cậu ta là em, người nói đi liền đi cũng là em.

 

Bây giờ về nước, biết rõ thái độ của cậu ta thế nào mà vẫn muốn tới, em thấy rõ rồi chứ? Cậu ta còn chẳng thèm nhìn em lấy một lần.” Thời Niệm Ca không lên tiếng, lúc Hạ Mộc Ngôn ân cần đi tới kéo tay mình thì cô cũng chỉ hờ hững khẽ nhếch môi.

 

Đôi mắt ẩn trong bóng tối của phòng VIP khiến người khác không nhìn ra cảm xúc.

 

Lúc này, bên ngoài phòng VIP chợt có tiếng huyên náo từ xa vọng lại, nghe như có tiếng khóc lóc sợ hãi chói tai của phụ nữ và không ít tiếng bước chân…

 

Tần Tư Đình vừa ra khỏi phòng VIP không bao xa, cũng không dừng bước vì tiếng gào khóc và đám người tụ tập.

 

Lúc đi ngang qua đám người đó, nghe thấy tiếng cô gái bên trong bị ai đó tát một bạt tai, kèm theo là tiếng mắng chửi của mấy tên đàn ông có dáng vẻ lưu manh, lúc này anh mới tỉnh bơ đảo mắt nhìn vào đám người.

 

Vừa nhìn thấy cô gái bên trong nhếch nhác nằm rạp dưới đất, đôi mắt sắc lạnh của anh chợt từ từ híp lại.

 

Anh xoay lại đẩy người đang cản trước mặt ra mà bước thẳng tới.

 

Tiếng động bên ngoài không nhỏ, rất nhiều người trong phòng VIP cũng đã ùa ra xem.

 

Thời Niệm Ca mở cửa phòng VIP ra, xa xa nhìn thấy Tần Tư Đình đang đứng ở đó.

 

Hạ Mộc Ngôn trông thấy đám đông bên kia cũng vô thức đi ra ngoài.

 

Dù câu lạc bộ Tử Tinh Thành quản lý nghiêm ngặt thế nào đi nữa, nhưng suy cho cùng thì nơi đây cũng là hộp đêm.

 

Hai cô gái ra ngoài một mình không an toàn.

 

Lục Cẩn Phàm đứng dậy đi qua, Nam Hành cũng đành dụi tắt đầu thuốc lá, cau mày đi ra xem tình hình.

 

Trong đám đông, cô gái trẻ tuổi ngã dưới đất, bị người ta tát hai bạt tai, quần áo hơi xộc xệch, để lộ nửa bờ vai trần, giống như suýt bị hãm hiếp vậy.

 

Tóc tai cô ta rối bù, gần như che khuất nửa gương mặt, nhưng mọi người vẫn có thể nhìn ra được mặt mày cô ta tái nhợt đấy hoảng sợ, còn có đôi mắt khóc đến sưng đỏ.

 

Thời Niệm Ca vừa hòa mình vào đám đông đã trông thấy cô gái đang ngã dưới đất.

 

Vẻ mặt vốn bình tĩnh của cô thoáng thay đổi, cô vô thức ngước mắt nhìn về phía Tần Tư Đình đang lạnh lùng đứng xem cách đó không xa.

 

Hạ Mộc Ngôn dừng bước, đợi đến khi Lục Cẩn Phàm đi tới mới ngoảnh đầu ghé sát bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi: “Đêm nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Em không hiểu lắm.” Lục Cẩn Phàm đã thấy được tình hình trong đám người, bèn nắm lấy tay cô, không để cô đi tiếp nữa, hờ hững nói: “Chuyện riêng của Tần Tư Đình, em không cần phải để ý.” Hạ Mộc Ngôn: “…” Có người phụ nữ nào mà không có máu bà tám chứ?

 

Hạ Mộc Ngôn đành phải quay đầu lại nhìn.