Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 302



Hai lần trước Quy Ngôn trở về, bà ta đã có cảm giác cô đang nghi ngờ điều gì.

 

Lại thêm lần xoay chuyển tình thể tại nhà họ Lục, bà ta đã nhận ra được Hạ Mộc Ngôn bây giờ đã không còn Hạ Mộc Ngôn trước đây nữa.

 

Trong lòng Thẩm Hách Như vẫn luôn lo lắng, sợ lỡ như bị Hạ Mộc Ngôn phát hiện điều gì mà mình không kịp phòng bị, do đó bà ta đã chuẩn bị từ sớm.

 

“Thuốc này là dì mua khi đi ngang một tiệm thuốc lúc đi chơi ở nước ngoài, sau khi lựa chọn kỹ lưỡng rồi mới mua về.

 

Mỗi hộp đều qua tay dì, dĩ nhiên dì biết rất rõ.” Vẻ mặt Thẩm Hách Như ung dung không sợ hãi.

 

Hạ Mộc Ngôn như cười như không, đôi mắt dừng lại trên chiếc vòng tay phỉ thúy xanh biếc trên cổ tay bà ta.

 

“Cuộc sống của dì Thẩm nhàn nhã thật, bảo đi chơi là đi chơi ngay.

 

Chiếc vòng trên tay dì trông rất đặc biệt, bình thường hiếm khi nào nhìn thấy chiếc vòng tốt như vậy.

 

Nếu tôi nhớ không lầm, đây là do ba tôi tặng dì mấy năm trước, trị giá hơn chục triệu.

 

Tôi càng nhìn càng thấy độ trong của chiếc vòng rất đẹp, không biết có từng cho người nào mượn đeo chưa?“.

 

Ấm chống giữa ta và

 

Hoàng Văn”

 

“Dĩ nhiên là không, đây là chiếc vòng bảo bối của dì, trước giờ dì chưa từng tháo ra.

 

Toàn bộ những đồ ba con tặng, dì đều xem như bảo vật mà cất giữ bên người, sao lại cho người khác mượn được?” Trong lúc nhất thời Thẩm Hách Như không hiểu Hạ Mộc Ngôn chuyển đề tài như vậy là có ý gì.

 

Bà ta nhìn cô, nét mặt đầy vẻ đề phòng, nhưng ngoài miệng vẫn kiên trì tâng bốc tình cảm vợ chồng giữa bà ta và Hạ Hoằng Văn.

 

“Thế à…”Hạ Mộc Ngôn nghe thấy lời này thì lập tức giơ điện thoại ra, nhận một điểm lên màn hình.

 

Ngay lập tức màn hình điện thoại hiện ra một đoạn video vô cùng rõ nét.

 

Bên trong đoạn phim có thể thấy mép giường, cái bàn và ở xung quanh.

 

Thời gian ghi hình là hơn hai mươi ngày trước.

 

Màn hình xuất hiện một đôi tay thoăn thoắt lấy thuốc trong ngăn kéo ra, sau đó lại lấy các viên thuốc trong bề ngoài giống như viên thuốc trong hộp để thay thế.

 

Hộp nào cũng bị đối, ngay cả số lượng cũng giống nhau.

 

Nếu nhìn kỹ, màu sắc những viên thuốc đó cũng y hệt, vì không có mùi vị đặc biệt cho nên dù có đổi hết cũng không dễ gì phát hiện ra.

 

Tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy hành động của đôi tay nhưng đôi tay đó rất trắng, hơn nữa còn đeo chiếc vòng phỉ thúy xanh biếc.

 

Giây phút nhìn thấy hình ảnh kia trong điện thoại của Hạ Mộc Ngôn, mặt Thẩm Hách Như đã cứng đờ.

 

Bây giờ bà ta mới sực nhận ra ẩn ý trong lời nói của Hạ Mộc Ngôn.

 

Thẩm Hách Như hoảng hốt, vội vàng giấu tay vào trong người, mặt mày trắng bệch, lắc đầu một cái.

 

Bà ta muốn mở miệng giải thích, nhưng khi ngước mắt lên thì chỉ nhìn thấy vẻ mặt nổi trận lôi đình của Hạ Hoằng Văn.

 

Thẩm Hách Như biết rõ đã không còn đường lui nhưng vẫn cố cãi chày cãi cối: “Con lấy đại đoạn phim không biết quay ở đâu rồi nói dì đổi thuốc sao? Hạ Mộc Ngôn, bây giờ con còn biết chơi cả trò công nghệ cao nữa hả, muốn nói gì thì nói, muốn giả mạo thế nào thì cũng có thể…”

 

“Đây mà gọi là công nghệ cao à?” Hạ Mộc Ngôn buồn cười, nhìn bà ta: “Đây là thời đại nào rồi, tôi chỉ đặt một camera giám sát mà thôi, có gì khó?”

 

“Con dám đặt camera giám sát trong phòng ngủ của ba con, vậy mà còn không biết xấu hổ đi rêu rao như vậy…”

 

“Dù sao đây cũng là phòng ngủ của ba tôi, chỗ không cần quay thì tôi sẽ không quay lung tung.” Giọng điệu Hạ Mộc Ngôn lạnh nhạt, cắt ngang lời bà ta.

 

Cô bước đến gần mép bàn, lấy ra một chiếc camera nhỏ xíu đặt bên trong chao đèn của chiếc đèn bàn: “Tuy rằng chỉ quay được cảnh này, nhưng như vậy cũng đủ lắm rồi, đúng không? Dì Thẩm?” Chứng cớ xác thực, hết cái này đến cái khác, Hạ Mộc Ngôn không hề bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể ép chết Thẩm Hách Như.

 

Thẩm Hách Như trơ mắt nhìn Hạ Mộc Ngôn bỏ camera vào trong túi, rồi lập tức nhìn về phía Hạ Hoằng Văn: “Ông à…