Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 308



Lúc bị bắt đến Cục Cảnh sát, tuy rằng cô ấy không phản kháng nhưng cũng chẳng chịu phối hợp, hỏi gì cũng không nói, lại còn bảo mình không cha không mẹ, chui từ tảng đá ra, vô cùng cứng miệng! Nếu không phải vừa rồi chúng tôi lấy được điện thoại di động để tìm số của cô, chắc cô ấy sẽ ngôi đầu mắt với cảnh sát đến sáng luôn.” Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Cô xấu hổ, cười với viên cảnh sát, luôn miệng xin lỗi.

 

Khi vào phòng, cô lại phải gật đầu xin lỗi vị cảnh sát kia một cái, rồi mới ngồi xuống bên cạnh Hạ Điềm, hạ thấp giọng hỏi: “Không phải hôm nay cậu đến phòng giao dịch mình báo danh hả, sao lại đột nhiên gây sự đánh người?”

 

Hạ Điềm vừa thấy Hạ Mộc Ngôn thì nổi giận đùng đùng, trừng mắt với vị cảnh sát ngoài cửa, vô cùng bất mãn, mắng: “Mấy cảnh sát nhiều chuyện, có chuyện gì thì nói với mình là được rồi, gọi cậu tới làm gì!”

 

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Mộc Ngôn trừng có một cái.

 

Hạ Điềm nhìn đèn huỳnh quang trong phòng, thấp giọng đáp: “Buổi sáng mình đến phòng giao dịch báo danh, nhưng không ngờ vừa đến đã phát hiện có người quanh quẩn trước cửa phòng giao dịch cậu nửa ngày trời.

 

Sau đó anh ta còn đi xuống lầu, núp ở bên ngoài tòa nhà Kim Lâm.

 

Thấy trên tay anh ta cầm máy quay phim thì mình sinh nghi, vậy là mình cướp lấy máy chụp hình xem thử, rốt cuộc phát hiện trong đó toàn là ảnh chụp của cậu! Hơn nữa hình không chỉ ở gần phòng giao dịch thôi đầu, hình như anh ta đã lén lút theo dõi cậu lâu rồi, trong đó còn rất nhiều hình khác của cậu nữa!”

 

Hạ Mộc Ngôn nhíu mày, nghệt mặt ra: “Sao lại chụp hình mình?”

 

“Ai biết tại sao chứ!”

 

Hạ Điểm nhỏ giọng nói tiếp: “Lúc đó mình đã nghi ngờ mục đích của anh ta nên uy hiếp sẽ mang máy chụp hình đến báo cảnh sát.

 

Không ngờ anh ta đột nhiên nhào tới cướp lấy, giành giật một hồi thì chiếc máy rớt xuống đất vỡ mất.

 

Anh ta thấy đồ bị vỡ thì như chợt nhớ ra phải chạy trốn, mình khẳng định anh ta có vấn đề nên mới giơ gậy phang vài cú thật mạnh lên chân anh ta.

 

Giằng co qua lại một hồi mà anh ta vẫn tiếp tục phản kháng, cho nên mình mới đánh luôn một gãy vào đâu anh ta! Tuy rằng cơ thể không có vấn đề nhưng hình như đầu bị rướm máu, người qua đường thấy vậy nên báo cảnh sát.

 

Chuyện sau đó…

 

như cậu đã biết rồi đấy…”

 

Hạ Mộc Ngôn cố nén nghi ngờ với tên chụp trộm: “Nếu cậu đánh người có lý do thì nói thẳng đi, sao cứ cứng miệng không chịu phối hợp lấy khẩu cung với người ta?”

 

Hạ Mộc Ngôn không nói thì thôi, vừa nói xong, Hạ Điểm đã lập tức liếc viên cảnh sát vừa mới ở trong phòng thẩm vấn lúc nãy: “Ai bảo cảnh sát trừ hại cho dân hả? Mình bảo chân mình bị thương, vậy mà bọn họ còn bắt mình lên xe cảnh sát, đã vậy còn tịch thu gậy của mình, bảo đó là hung khí gây án! Bọn họ còn bảo cái gì mà mình cố ý lấy vết thương để kiếm sự đồng tình.

 

Cảnh sát gì chứ, rõ ràng là một đám ngoan cố bảo thủ, không chịu nghe lời mình nói.

 

Rõ ràng là lỗi của tên chụp trộm, nhốt mình ở đây thẩm vấn cái quái gì!”

 

Viên cảnh sát nghe Hạ Điềm tố cáo, nhưng vẫn chẳng biểu hiện gì, nghiêm nghị nói: “Cô Hạ, lấy khẩu cung không phải là định tội.

 

Cho dù lý do là gì thì chuyện cô đánh người cũng là thật.

 

Nếu cô không khai báo rõ ràng, phía cảnh sát sẽ dùng biện pháp mạnh hơn.” Hạ Điểm liếc mắt, quay đầu nói nhỏ bên tai Hạ Mộc Ngôn, âm thanh chỉ đủ để cô và Hạ Mộc Ngôn nghe: “Vừa rồi chính anh ta bắt mình lên xe cảnh sát đấy! Bây giờ muốn mình ngoan ngoãn để anh ta lấy khẩu cung đi báo cáo cho nhanh hả, còn lâu mình mới cho anh ta toại nguyện dễ dàng!”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…” Bà chị à, chuyện quan trọng bây giờ là giận dỗi với cảnh sát sao? Phong Lăng đứng không xa bên ngoài Cục Cảnh sát quan sát tình hình bên trong.

 

Cô xoay người cầm điện thoại gọi: “Ông Lục…”

 

***

 

Dù sao chuyện Hạ Điềm gây thương tích là thật.

 

Bây giờ cô nàng chẳng những không phối hợp điều tra, mà hai người họ còn phải ở đó đợi phía bệnh viện giám định thương tích.

 

Cục Cảnh sát không chịu thả người, Hạ Mộc Ngôn nhất định ngồi chờ cùng Hạ Điềm.

 

Nhưng thật không ngờ Lục Cẩn Phàm lại đột nhiên xuất hiện.

 

Nhìn thấy xe Lục Cẩn Phàm, Hạ Mộc Ngôn kinh ngạc đứng bật dậy, nhìn ra ngoài.