Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 333



Chương 333:

 

Khoảnh khắc nhìn thấy bóng Lục Cẩn Phàm bước xuống xe từ cửa ghế lái, toàn bộ máu trên người cô ta như đông cứng lại.

 

Trong quán bar hoạt động ngầm của thành phố T.

 

Cửa gian phòng nóng bức lại được mở ra, chẳng qua chỉ là mấy phút nhưng Hạ Mộc Ngôn đã không thở nổi vì không khí nóng bức trong phòng, cả người toát mồ hôi.

 

Cửa vừa mở ra thì cô ngẩng lên nhìn theo phản xạ.

 

Tuy mắt đã bị bịt lại bằng vải đen nhưng cô vẫn vểnh tai lắng nghe tiếng nói trước mặt.

 

“Là cô ta à?” Một giọng nói xa lạ thổ lỗ vang lên phía trước.

 

Xung quanh có tiếng người đáp lại, dường như còn gọi người kia là Lão Đại.

 

Hạ Mộc Ngôn nhíu mày.

 

Cô không biết nhiều về quán bar hoạt động ngầm.

 

Nhưng nhìn chung trong những quán bar này đầy rẫy những thủ đoạn phi pháp, nhất định không thể nào là người tốt.

 

Những tên này phần lớn là du côn sống ngoài vòng pháp luật, có quan hệ với giới xã hội đen.

 

Đến kiểu người này mà Tô Tuyết Ý cũng giao du được thì Hạ Mộc Ngôn không thể không nghi ngờ rốt cuộc cô ta làm gì ở Los Angeles? “Nhan sắc không tệ.

 

Lâu lắm rồi mới gặp được đứa xinh đẹp như vậy.

 

Da dẻ trắng nõn mọng nước, đúng là sẽ bán được giá hời.

 

Dẫn cô ta đi.” Sau đó một tên bước đến gỡ miếng vải đen trên mắt Hạ Mộc Ngôn xuống.

 

Hạ Mộc Ngôn hé mắt, nhất thời không thích ứng được với ánh sáng, không nhìn rõ ràng.

 

Tóc cô vốn được buộc đuôi ngựa, bây giờ không hiểu sao lại đột nhiên rũ xuống vai.

 

“Khá lắm.

 

Cô ta đứng lên còn mảnh mai đáng yêu xinh đẹp hơn hẳn.

 

Lau mặt sạch sẽ cho cô ta, mười phút sau bắt đầu ra giá.”

 

Hạ Mộc Ngôn gắng gượng mở mắt ra nhìn, chỉ có thể nhìn thấy một gã mặt sẹo cao lớn vạm vỡ mặc chiếc áo khoác ngoài màu đen, miệng ngậm xì gà đang săm soi rồi bình luận vóc dáng và nhan sắc của cô.

 

Sau khi sai bảo mấy câu, hắn xoay người bước thẳng ra ngoài.

 

Trong phòng chỉ còn lại mấy tên du côn tay sai, bất chợt một tên cầm khăn lông lạnh như băng bước đến chà mạnh mặt cô đến khi mặt cô đau rát.

 

Cô nhìn chằm chằm bọn chúng.

 

Miếng băng dính trên miệng đến giờ vẫn chưa được lấy xuống.

 

“Trừng cái gì mà trừng? Ngoan ngoãn chút đi!”

 

Gã lau mặt cho cô mắng một câu rồi nắm lấy cằm của cô, thô bỉ nói: “Dáng dấp cô ả quả thật không tệ.

 

Chờ tối nay sau khi bán được giá hời rồi, không biết Lão Đại có thưởng cho chúng ta chơi hai ngày rồi mới bán cô ta sang Philippines không.

 

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này xem, đúng là trắng nõn căng mọng…

 

Nói rồi gã lại sờ mặt Hạ Mộc Ngôn một cái, có vẻ như muốn hôn lên mặt cô.

 

Hạ Mộc Ngôn ghét bỏ nó mặt đi, ánh mắt tức giận ghê tởm nhìn hắn chằm chằm.

 

“M* kiếp, mày còn dám trùng nữa à? Ông đây móc mắt mày ra!”

 

Gã nhổ một bãi nước bọt xuống đất, thấy cô cứng đầu thì bực bội.

 

Nếu không phải Lão Đại đã nói sắp bán cô với giá hời thì hắn chỉ hận không lột quần áo cô ra ngay bây giờ.

 

Hạ Mộc Ngôn vẫn nhìn gã chằm chằm.

 

Gã liền cầm khăn chà rất mạnh lên mặt lên cổ cô, lau cho đến khi nước da tái nhợt của cô hơi đỏ lên thì gã mới dùng tay rồi gọi mấy tên khác đưa cô ra ngoài.