Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 356



Chương 356:

 

Anh nói anh không để người phụ nữ nào ở trong lòng, nhưng có hay không có để trong lòng chỉ là thứ yếu.

 

Điều quan trọng là thật sự đã có sự tồn tại của một người phụ nữ như thể ở Los Angeles.

 

Hạ Mộc Ngôn rất rõ thái độ của Lục Cẩn Phàm, cho nên cô so đo những thứ này là vô nghĩa.

 

Còn cô thì sao, cô có lưu lại vết tích nào trong lòng anh không? Hay chẳng qua cô chỉ là một người vợ trong cuộc hôn nhân ở nơi này của anh.

 

Ngay từ ngày đầu tiên bắt đầu kết hôn, anh đã vô cùng yêu thương và chiều chuộng cô, tất cả đều như lẽ tự nhiên phải thế.

 

Vết tích này, là cô để lại sao?

 

Người đàn ông như Lục Cẩn Phàm, bình thường trông có vẻ ôn hòa, nhưng Hạ Mộc Ngôn rất rõ, anh vô cùng sắt đá với những người khác, không ai có thể ảnh hưởng đến bất kỳ quyết định và sự lựa chọn nào của anh.

 

Cho dù là đối thủ trên thương trường hay là những người phụ nữ cố gắng gần gũi anh, tất cả đều như lấy trứng chọi đá.

 

Hạ Mộc Ngôn cảm giác bản thân được anh che chở dưới đôi cánh đến nỗi chẳng thể phân rõ phương hướng.

 

Cô ở dưới đôi cánh của anh, nhưng bản thân cô cũng không biết vị trí đó cách trái tim anh bao xa? Thật ra cô vẫn cố gắng giữ vững tỉnh táo, ép mình đứng ở một góc độ rộng hơn để nhìn nhận chuyện tình cảm.

 

Nếu không, một khi có quá lún sâu, đó mới là thứ đáng sợ nhất.

 

Hạ Mộc Ngôn im lặng thật lâu, không nói lời nào, đôi mắt như vô thức nhìn vào vị trí trái tim trên ngực anh.

 

Lục Cẩn Phàm miết mạnh cắm cô, nhắc cô tập trung: “Hạ Mộc Ngôn, nói chuyện.” Hạ Mộc Ngôn sực tỉnh, ngước mắt nhìn người đàn ông vẫn kiên nhẫn nhìn mình chằm chằm.

 

“Anh phải làm thế nào em mới hết giận, hửm?” Anh nhỏ giọng dỗ dành.

 

Hạ Mộc Ngôn cũng nghĩ, rốt cuộc cô giận cái gì.

 

Vốn dĩ bây giờ cô muốn hỏi lúc trước ở Mỹ, tại sao anh lại đính hôn với người phụ nữ kia, rồi tại sao lại rời Mỹ.

 

Vì lý do gì mà trở về Hải Thành chưa được bao lâu đã cưới cô.

 

Những lời đến cửa miệng lại biến thành: “Nếu như mấy tháng trước em không yêu cầu anh trở về Ngự Viên, không nói muốn sống bên cạnh anh, thậm chí mỗi ngày đều làm trời làm đất để được ly hôn, còn nghe lời Hạ Mộng Nhiên cắt cổ tay tự sát…

 

Nếu thật sự đi đến mức đó, anh sẽ đồng ý ly hôn với em phải không?” Vừa nghe giả thiết cô đặt ra, đôi mắt Lục Cẩn Phàm đen thẫm như mực, ánh nhìn trở nên lạnh lẽo sắc bén.

 

“Sau khi ly hôn, có lẽ anh sẽ trở về Mỹ, bên cạnh chắc không thiếu những người phụ nữ như An Thư Ngôn và Hạ Mộng Nhiên, còn có cô gái đã từng là vị hôn thê của anh ở Los Angeles nữa.

 

Giả như nếu không có em, anh sẽ chọn ai để sống chung?” Cô biết rõ một khi nói ra những lời này cho Lục Cẩn Phàm nghe thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.

 

Nhưng ma xui quỷ khiến thể nào mà cô vẫn hỏi.

 

Nước Mỹ, hai chữ này vẫn luôn gắn liền với dây thần kinh mẫn cảm nhất trong cả hai kiếp của cô.

 

Hạ Mộc Ngôn không muốn chạm vào, nhưng không thể nào nhịn được.

 

Ánh mắt anh nhìn cô tối tăm nặng nề như biển sâu thăm thẳm không thấy bên bờ, nhưng lại trong suốt rõ ràng như gió biển.

 

Anh bất ngờ buông lỏng cánh tay Hạ Mộc Ngôn, đẩy cô ra khỏi ngực mình.

 

Hạ Mộc Ngôn còn chưa phản ứng kịp thì Lục Cẩn Phàm đã đặt cô xuống giường, mặt vô cảm, đứng dậy, lạnh lùng nói: “Anh đi lấy túi đá chườm, tối nay em chườm lạnh nhiều một chút, sáng mai bảo Phong Lăng đi với em đến Đại học T.”

 

Dứt lời, anh lập tức xoay người rời khỏi phòng ngủ.

 

Hạ Mộc Ngôn nghệt mặt ra.

 

Đây là ý gì? Cô ngồi trên giường suy nghĩ một lát, chợt nhận ra hình như anh tức giận.

 

Không phải người nổi giận là cô sao? Sao đột nhiên biến thành anh rồi? Bất chợt trong lòng Hạ Mộc Ngôn hơi hoảng hốt.

 

Cô ở bên cạnh Lục Cẩn Phàm đã lâu, ngoại trừ lúc làm việc anh vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt thờ ơ, còn lại bình thường vẫn hết sức dịu dàng dung túng cổ.