Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 383



Chương 383:

 

Vì vậy trường được một tập đoàn tài chính hàng đầu như vậy đột nhiên có hứng thú bỏ vốn đầu tư giáo dục thì cũng không phải chuyện không thể.

 

Sẩm tối, chương trình học một ngày kết thúc, Bạch Vi nói tối nay có đồng nghiệp cũ muốn gặp.

 

Có rủ Hạ Mộc Ngôn và Phong Lăng cùng đi, coi như nhân tiện tán gẫu cho đỡ buồn.

 

Ba người đều mang sách vở về phòng thay quần áo.

 

Họ đang định đi ra cửa thì bỗng thấy Lăng Phi Phi chạy về.

 

Sau khi vào phòng, cô ta liền bắt đầu lăng xăng tìm kiếm quần áo xung quanh, vội vàng tìm đồ trang điểm và mỹ phẩm dưỡng da, dáng vẻ như rất nóng lòng đi hẹn hò hoặc sốt ruột muốn đi gặp nhân vật quan trọng nào đó.

 

“Mấy người nhìn tôi làm cái gì?” Lăng Phi Phi vừa vội vàng thoa phấn, vừa liếc nhìn các cô gái khác trong phòng: “Mấy người cũng về thay quần áo à? Vậy là mấy người cũng muốn gặp Tổng Giám đốc Lục sao? Bình thường các người chậm chạp chẳng ra làm sao cả.

 

Thế mà những lúc thế này các người còn hành động nhanh hơn tôi nữa!”

 

Khi nghe tới mấy tiếng “Tổng Giám đốc Lục”, gương mặt Hạ Mộc Ngôn và Phong Lăng đều hơi biến sắc.

 

Bạch Vi cũng ngớ ra, nhìn Lăng Phi Phi: “Gặp Tổng Giám đốc Lục cái gì chứ? Đêm nay trời trở lạnh, chúng tôi chỉ quay về thay cái áo khoác trước khi đi ra ngoài thôi mà!”

 

Rõ ràng là Lăng Phi Phi không tin lý do Bạch Vi đưa ra: “Lừa ai chứ? Với bản lĩnh của các người, có lẽ cũng đã nghe được tin nhà đầu tư trùng tu thư viện trường mình là Tập đoàn Lục thị ở Hải Thành.

 

Tổng Giám đốc Tập đoàn Lục thị vậy mà lại đích thân ghé thăm trường chúng ta.

 

Ngày hôm nay rất nhiều nữ sinh viên tự cho mình là hoa khôi của trường đều quay về thay quần áo và tô son trát phấn sau khi tan học, muốn nhân lúc Tổng Giám đốc Lục đi dạo buổi tối, có thể từ ngoài của trường liếc nhìn một cái…

 

Đó chính là tập đoàn Lục thị đấy! Nếu có được một cuộc gặp gỡ lãng mạn với Tổng Giám đốc Lục, lại có thể ngồi trên xe của anh ấy, hoặc cùng ăn một bữa cơm…Ôi chao, chỉ nghĩ thôi tôi đã thấy kích động muốn chết rồi!”

 

Bạch Vi ngẩn người.

 

Đương nhiên cô từng nghe nói tới Tập đoàn Lục thị.

 

Công ty của cô đã từng mấy lần xin hợp tác với tập đoàn Lục thị nhưng đều bị từ chối.

 

Đối với rất nhiều tập đoàn trong nước, tập đoàn này là một hành tinh chỉ có thể nhìn, mà không thể tới gần.

 

Mặc dù Tập đoàn Lục thị có rất nhiều đối tác trong nước, cũng có không ít công ty con, nhưng trọng điểm của Tập đoàn Lục thị cũng không đặt ở khu vực thành phố T này.

 

Hơn nữa, lĩnh vực hoạt động của Tập đoàn Lục thị cũng không liên quan gì tới ngành Giáo dục.

 

Vì sao đột nhiên họ lại bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy đầu tư xây dựng lại thư viện của Đại học T? Tuy rằng điều này cũng sẽ mang đến cho các công ty liên quan đến ngành giáo dục một doanh thu to lớn, nhưng với thực lực hùng hậu của Tập đoàn Lục thị, cộng với nền tảng vững chắc của nhà họ Lục, thì cho dù thế nào đi nữa, việc đầu tư vào lĩnh vực giáo dục trong nước cũng không thể sánh được với những dự án đầu tư đầy triển vọng khác của Lục thị.

 

Không hiểu sao họ lại tham gia vào lĩnh vực này…

 

Bạch Vi còn đang sững sờ thì bỗng nhiên nghe cửa phòng đánh “Rầm” một tiếng.

 

Bọn họ liếc nhìn nhau, không biết Hạ Mộc Ngôn có chuyện gì, mà đột nhiên chạy nhanh ra ngoài.

 

“Hạ Mộc Ngôn?” Bạch Vi lo lắng có chuyện, vội mở cửa nhìn ra ngoài, thầy Quy Ngôn đang đi rất nhanh, cũng không quay đầu lại, như có việc gì đó rất gấp gáp.

 

“Cô ấy…” Phong Lăng mang vẻ mặt bình tĩnh bước ra ngoài, khẽ nói: “Để tôi đi ra xem sao.” Rời khỏi khu ký túc xá, Hạ Mộc Ngôn rảo bước đi thẳng tới khu giảng đường.

 

Trong đầu cô chỉ lặp đi lặp lại mấy tiếng…

 

Tổng Giám đốc Lục.

 

Tổng Giám đốc Lục.

 

Tổng Giám đốc Lục.

 

Thường ngày, khi cấp quản lý của Đại học T có cuộc họp và gặp chuyện quan trọng cần xử lý, họ đều sẽ họp trong hội trường giáo viên ở tầng trên cùng.

 

Hạ Mộc Ngôn đi rất nhanh, ngay cả Phong Lăng cũng phải mất một lúc lâu mới đuổi kịp cô.