Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 404



Chưogn 404:

 

Trước kia cô chưa bao giờ xảy ra chuyện thế này, vì vậy tôi nghi có khi cô gặp chuyện rồi, nên mới đi đến khu nhà cô ở lúc trước để nghe ngóng.

 

Kết quả là gặp chuyện như vậy.” Hạ Mộc Ngôn chuyên chú xử lý vết thương trên đùi Phong Lăng, khi nói chuyện cũng không ngẩng đầu lên.

 

Phong Lăng không ngờ Hạ Mộc Ngôn lại lo lắng cho cô.

 

Rõ ràng cô mới là vệ sĩ của Hạ Mộc Ngôn.

 

Phong Lăng nhất thời cảm thấy xấu hổ: “Xin lỗi Bà Lục.

 

Sau này tôi sẽ cố tránh những chuyện như thế này.

 

Nếu không may để cổ bị thương thì đúng là tôi không làm tròn bổn phận.

 

Chuyện ngày hôm nay, quả thật là tối vô dụng…”

 

“Bị kẻ thù theo dõi bao vây thì làm sao cô khống chế được.

 

Nói xin lỗi với tôi làm cái gì?” Hạ Mộc Ngôn vẫn cúi xuống, dường như muốn mượn cơ hội nói chuyện với Phong Lăng để thành công lờ đi ánh nhìn chăm chú của người đàn ông đứng gần đó.

 

Phong Lăng chợt ngẩng lên: “Nếu không phải có Bà Lục giúp, thì hôm nay tôi đã không thể dễ dàng trốn thoát như vậy.” Nam Hành nhướng mày liếc bọn họ: “Vậy sao? Vậy chẳng phải vệ sĩ như cô thất nghiệp đến nơi rồi đúng không? Có muốn quay về căn cứ bên Mỹ với tôi không?” Phong Lăng: “Tôi không về.” Nam Hành: “…” Lúc này Hạ Mộc Ngôn mới ngước lên nhìn Phong Lăng, thấy cô dứt khoát từ chối liền lập tức mỉm cười: “Đúng rồi, không về.

 

Phong Lăng đang ở cạnh tôi rất tốt, sao phải quay về Mỹ làm gì? Chịu khổ sở lam lũ với đám đàn ông thì có gì hay ho? Mà cho dù tôi không nhất thiết phải có vệ sĩ bên cạnh thì cũng cần một người chị em tốt.

 

Cô nói đúng không, Phong Lăng?” Ngày hôm nay không biết Phong Lăng đã xúc động bao nhiêu lần vì lời của Hạ Mộc Ngôn, cô nhìn sang Hạ Mộc Ngôn, khẽ nhếch môi cười.

 

Bất chợt Nam Hành nheo mắt lại, cảm thấy Phong Lăng ở bên cạnh Hạ Mộc Ngôn lâu ngày, tự nhiên lại có nét nữ tính dịu dàng hiếm hoi mà trước kia chưa từng có.

 

“Đau không?” Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy mắt cá chân của Phong Lăng có một mảng sưng đỏ, không biết có phải bị va vào đầu không, liền khẽ chạm tay vào.

 

“Không đau.” Phong Lăng cười đáp.

 

Nhìn thấy hai cô diễn cảnh chị em thân thiết, hai người đàn ông hoàn toàn bị bỏ rơi lặng lẽ nhìn nhau.

 

Khi đã xử lý vết thương cho Phong Lăng tốt rồi, Hạ Mộc Ngôn đứng lên, thu dọn hộp cứu thương rồi nói: “Nam Hành, ở đây có nước không?” Lúc trước kéo Phong Lăng chạy đi, đến bây giờ Hạ Mộc Ngôn cũng không biết do cô khát thật hay và tâm trạng.

 

Nhưng dù sao cô cũng thật sự cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

 

“Nước uống hả?”

 

“Trong tủ lạnh, mỗi ngày khách sạn đều chuẩn bị nước suối.

 

Cô tự đi lấy đi.”

 

Ở đây tuy là phòng khách sạn nhưng là kiểu phòng gia đình.

 

Phòng bếp, phòng sách, cần cái gì cũng có.

 

Tủ lạnh cũng có nhân viên thay đồ uống định kỳ.

 

Hạ Mộc Ngôn thả đồ đang cầm xuống rồi xoay người đi vào phòng bếp.

 

Cô mở cửa tủ lạnh lấy ra một chai nước, đang muốn mở nắp chai thì lại thấy nắp chai quá chặt.

 

Bình nước suối này chưa mở niêm phong, có lẽ lúc đóng gói chưa được xử lý cẩn thận, nắp bình chặt hơn các loại nước suối khác rất nhiều.

 

Cô hơi dùng sức nhưng vẫn không thể mở nắp, định cất chai vào trong tủ lạnh rồi lấy một chai khác.

 

Nhưng cô mới mở cửa tủ lạnh ra thì chai nước trong tay đã bị nhấc lên.

 

Cô chỉ nhìn thấy một cánh tay vươn ra từ sau người mình thì chai nước đã chuyển sang tay người kia rồi.

 

Không cần quay lại, chỉ nhìn thấy ống tay áo sơ mi màu trắng là cô cũng biết người đứng sau lưng cô là Lục Cẩn Phàm.

 

Ngay lập tức Hạ Mộc Ngôn đứng bất động trước cửa tủ lạnh, liếc về phía người đàn ông đã dễ dàng mở nắp chai nước cho cô.