Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 451



Chương 451:

 

Trong số các vị lãnh đạo Sở Giáo dục có mấy thanh niên chỉ ngoài ba mươi tuổi, ngồi phía bên kia với hiệu trưởng. Ngay lúc vừa nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn, ánh mắt họ đều sáng lên. Hạ Mộc Ngôn ung dung đón nhận ánh mắt của mọi người, sánh bước cùng Lục Cẩn Phàm đi tới bàn rồi ngồi xuống.

 

Mấy vị lãnh đạo nam giới ngoài ba mươi tuổi kia thấy Hạ Mộc Ngôn có vẻ như là sinh viên của Giáo sư Lâm, đều bất giác đưa mắt nhìn cô vài lần, rồi dè dặt và lễ độ hỏi: “Tổng Giám đốc Lục, xin hỏi cô đây là…?”

 

“Cô ấy là Hạ Mộc Ngôn, vợ tôi.” Đôi môi mỏng hơi nhếch lên, Lục Cẩn Phàm lập tức không chút do dự giới thiệu.

 

Trong nháy mắt, nét mặt mọi người ngồi cùng bàn đều hết sức sửng sốt, vẻ mặt của mấy vị lãnh đạo trường có ấn tượng với Hạ Mộc Ngôn càng gượng gạo hơn.

 

“Vợ?” Hiệu trưởng nhìn Hạ Mộc Ngôn bằng ánh mắt khó tin: “Tổng Giám đốc Lục kết hôn bao giờ vậy? Nếu tôi nhớ không nhầm, cô Hạ hẳn là sinh viên lớp Giáo sư Lâm của trường chúng ta?”

 

“Vợ tôi rảnh rỗi không có việc gì làm, tự mình mở một phòng giao dịch ở Hải Thành, lại tự nhận là không đủ năng lực quản lý nên dành chút thời gian đến thành phố T học cách quản lý doanh nghiệp.” Giọng Lục Cẩn Phàm rất bình thản, giống như đang nói đến một việc gì đó rất bình thường.

 

Nhưng khi lọt vào tai người khác thì những lời này không hề bình thường chút nào.

 

Đường đường là bà Lục mà lại đến theo học ở trường Đại học T, nhưng vẫn khiêm nhường không bộc lộ thân phận, thậm chí còn là sinh viên ưu tú trong lớp Giáo sư Lâm, thật sự không thể tưởng tượng nổi.

 

Lúc này Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy một cô gái trẻ ngồi bên cạnh hiệu trưởng, chỉ có điều vẻ mặt của cô ta lúc này có phần khó diễn tả thành lời. Xem ra đây là con gái của hiệu trưởng rồi.

 

“Chào thầy hiệu trưởng, chào các vị lãnh đạo, em thật sự đến quý trường theo học ngành Quản trị kinh doanh. Dù sao, mục đích của em là học thật tốt, cho nên cũng không cần phải giới thiệu quá chi tiết về bản thân. Giáo sư Lâm và ba em là người quen cũ nhưng ông cũng không biết rõ thông tin về cuộc hôn nhân của em, em cũng chưa từng nói với giáo sư về chuyện này.” Hạ Mộc Ngôn thong dong từ tốn nói, rồi lại nhìn về phía Giáo sư Lâm, hỏi: “Giáo sư không trách em chứ ạ?”

 

Đột nhiên nghe thấy cô hỏi, Giáo sư Lâm mỉm cười: “Trách cái gì chứ? Bà Lục có thể trở thành sinh viên của tôi, đã là vinh hạnh cho tôi rồi. Tuy nhiên, em đúng là che giấu quá kín đáo. Trong lớp có nhiều sinh viên như vậy, em lại là người khiêm nhường nhất. Thầy không ngờ em đã kết hôn với Tổng Giám đốc Lục rồi.”

 

Nghe Lục Cẩn Phàm nói đã kết hôn, mọi người có mặt ở đây đều sửng sốt, nhất thời không thể phản ứng.

 

Mới vừa rồi nhìn thấy Lục Cẩn Phàm, vẻ mặt cô gái trẻ ngồi bên cạnh hiệu trưởng rất ngạc nhiên. Tuy lúc này cô ta đã bớt kinh ngạc, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Lục Cẩn Phàm và Hạ Mộc Ngôn đăm đăm, như muốn xác định rốt cuộc là anh thật sự kết hôn rồi, hay chỉ tìm một cô gái tới làm bình phong.

 

Lúc này Hạ Mộc Ngôn nghĩ, tối nay cô đến đây là lựa chọn đúng đắn.

 

Nếu chẳng may hiệu trưởng thật sự một lòng một dạ muốn giới thiệu con gái của mình cho anh, thì cuối cùng đôi bên đều sẽ rơi vào tình thế gượng gạo không tự nhiên.

 

Tất cả mọi người đã đến đông đủ và ngồi vào vị trí của mình. Khả năng ứng biến của mấy lãnh đạo trường cũng không tệ, họ chỉ hơi tò mò về Hạ Mộc Ngôn một chút rồi nhanh chóng chuyển đề tài. Toàn bộ người có mặt đều làm việc trong ngành Giáo dục, đa số đều là lãnh đạo cấp cao, nội dung cuộc trò chuyện chủ yếu xoay quanh vấn đề trong ngành.

 

Chẳng hạn, một vị lãnh đạo rót rượu cho một vị lãnh đạo khác, nói như lấy lòng: “Chủ nhiệm Trần, lần này học sinh ưu tú khoa XX hơi ít so với năm ngoái, năm nay chúng ta đừng lấy điểm cao quá, phải quan tâm đến mấy khoa ít sinh viên của chúng tôi với chứ.”

 

Nói chung, các cuộc đối thoại đều tương tự như vậy. Trọng tâm câu chuyện đều xoay quanh trường Đại học T và ngành Giáo dục thành phố T.

 

Hạ Mộc Ngôn yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của những vị lãnh đạo hoạt động lâu năm trong ngành giáo dục với vẻ ngưỡng mộ. Hai vị lãnh đạo tuổi ngoài ba mươi của Sở Giáo dục ngồi đối diện cô lại dùng đôi đũa mới gắp thức ăn vào bát của Hạ Mộc Ngôn. Khi biết cô không uống rượu, họ lại ân cần gọi nhân viên phục vụ mang tới cho cô một ly nước dừa và một ly nước chanh.

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn họ mỉm cười, luôn miệng cảm ơn, cho đến khi một bàn tay từ dưới gầm bàn thò ra nắm lấy ngón tay cô, véo mạnh một cái.

 

Hạ Mộc Ngôn hơi đau, rụt tay lại theo phản xạ nhưng không được.

 

Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt hơi ngạc nhiên.

 

Một tay Lục Cẩn Phàm nắm lấy đầu ngón tay của cô, tay kia nhấc bình nước thủy tinh bên cạnh, rót cho cô một ly nước nóng. Khi cúi xuống gần cô, anh khẽ hỏi: “Nhìn người ta mà cười tươi như hoa như thế, em vui lắm hả?”

 

Hạ Mộc Ngôn: “Chẳng phải anh bảo em tới sao? Em cũng không thể nhăn mặt chau mày nhìn người khác được.”

 

Anh lập tức bóp nhẹ cổ tay cô: “Bảo em tới là để em ngoan ngoãn ngồi ăn, chứ không phải để em ngồi cười với người ta!”