Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 465



Chương 465:

 

Hạ Mộc Ngôn ngước lên, ngắm khuôn mặt sắc nét anh tuấn của anh, lại ngắm nhìn cặp mắt đen gợi cảm đang tỏa ra hơi nóng rừng rực, bộc lộ sự nôn nóng rất hiếm khi bắt gặp ở anh. Đột nhiên trong lòng Hạ Mộc Ngôn dội lên cảm giác thỏa mãn khó nói nên lời.

 

Có thể khiến mẫu người như anh mất kiểm soát, ngoại trừ nỗi khao khát và sự quen thuộc về thể xác của nhau, còn có câu anh từng nói kia, một người anh yêu sâu đậm, sâu đậm đến mức hai chữ bà Lục cũng không đủ để diễn đạt tất cả.

 

Anh chỉ thuộc về riêng cô.

 

Ý nghĩa này vừa thâm nhập vào đầu thì Hạ Mộc Ngôn chợt kiễng chân lên theo bản năng, chủ động hôn anh.

 

Ngay lập tức, anh vốn đang muốn lột đồ của cô ra đã bỏ qua động tác lôi kéo ngắn ngủi này, không chút do dự bế cô lên. Hạ Mộc Ngôn vừa khẽ kêu lên thì anh đã cúi xuống lấp miệng cô, đi nhanh vào phòng ngủ, ép cô xuống chiếc giường lớn mềm mại.

 

Từng nụ hôn rải rác đến sau tai cô, từng tiếng khản đặc đập vào màng nhĩ cô: “Sợ là em không biết, vừa rồi trong phòng thay quần áo, anh đã phải cố hết sức kiềm chế mới không xé chiếc váy dạ hội ra rồi chiếm đoạt em ngay trong đó.”

 

Lúc mặc chiếc váy dạ hội, Hạ Mộc Ngôn không biết mình đẹp như thế nào mà lại có thể khiến anh không thể kiểm soát nổi. Nhưng bây giờ cô không khỏi có loại trực giác rất chính xác, đêm nay có lẽ cô sẽ phải bỏ mạng dưới người anh, không chết thì cũng mất nửa cái mạng.

 

***

 

Lục Cẩn Phàm lại sắp phải rời xa cô một lần nữa, ngắn thì một tuần, lâu là một tháng, kiểu gì thì tối nay đã định sẵn là Hạ Mộc Ngôn sẽ bị anh giày vò cả đêm.

 

Mà mỗi lần trong lúc không có ý định dễ dàng buông tha cô, thể lực của người đàn ông này đều có thể khiến cô cuối cùng phải khản giọng van xin.

 

Vậy mà mỗi lần cô khản giọng kêu khóc thì cũng chỉ càng chuốc thêm một lần ức hiếp mãnh liệt nữa.

 

Cuối cùng cô cũng chỉ còn cách xoay gương mặt ướt đẫm mồ hôi, cắn lên góc chăn mới bị cô túm lên, nhẫn nại đè nén âm thanh đã vỡ vụn của mình, tránh kích động anh thêm nữa. Đêm nay thật sự không ngưng được rồi…

 

Đêm muộn, Hạ Mộc Ngôn sức cùng lực kiệt, không còn đủ sức mà nhấc tay. Anh bế cô vào phòng tắm rửa sạch sẽ rồi giúp cô mặc đồ ngủ.

 

Anh nằm cạnh, dỗ cô ngủ.

 

Hạ Mộc Ngôn nằm trong lòng anh, mệt đến không mở được mắt, nhưng ngón tay vẫn không nhịn được mà nắm lấy tay anh không buông, rồi lại mở mắt chăm chú nhìn vào gương mặt cực kỳ quen thuộc của anh.

 

Môi anh dày vừa phải, sống mũi thẳng tắp, cặp lông mày chỉ thêm một chút là sẽ quá dày, bớt đi một chút thì lại quá mỏng. Đặc biệt là lông mi của anh nhìn kỹ thì vẫn thấy rậm hơn một chút so với lông mi của phụ nữ. Khuôn mặt tuấn tú của anh mang theo vài nét biếng nhác vì mới vừa được thỏa mãn, hơn nữa trên người anh còn tỏa ra mùi thơm sữa tắm giống của cô.

 

Nhận thấy ánh mắt của cô, tay Lục Cẩn Phàm vuốt ve đầu cô, biết cô mệt rũ ra rồi nhưng vẫn không muốn ngủ. Mặc dù tối mai anh mới về Hải Thành, nhưng ngày mai cô vẫn phải đi học, như vậy mới sáng ngủ dậy đã phải chia tay rồi.

 

Hạ Mộc Ngôn bị anh vuốt tóc liền không nhịn được, nhắm mắt lại.

 

Cô phát hiện ra mình thật sự lưu luyến người đàn ông này, càng ngày càng không thể chịu đựng được bất kỳ một ngày chia cách nào. Có phải cô đã thật sự bị anh chiều hư rồi không?

 

Lục Cẩn Phàm còn quá nhiều việc chờ xử lý, chuyện phức tạp cần làm trước khi đi cũng không ít, đương nhiên anh phải dậy từ rất sớm.

 

Vừa mở mắt ra thì gương mặt trắng nõn tựa lên ngực đã đập vào mắt anh. Cô gái nhỏ nhắm nghiền mắt, mái tóc xõa dài trên gối trông như tảo biển, vừa mơ màng, vừa tuyệt mỹ.

 

Hạ Mộc Ngôn ngủ rất sâu, không hề có sự phòng bị.

 

Anh chống tay lên ngắm nhìn cô một lúc lâu, rồi đột ngột cúi đầu xuống hôn cô. Đây không phải là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước chào buổi sáng, mà là nụ hôn trực tiếp mãnh liệt muốn đánh thức cô, cướp đoạt cả đôi môi và hơi thở của cô.

 

Hạ Mộc Ngôn hoảng hốt giật mình, lập tức mở choàng mắt. Tối qua, cô nằm trong lòng anh mà ngủ thẳng đến giờ này, khó khăn lắm mới có được một giấc ngủ yên, không ngờ lại bị anh đánh thức. Cô ngây ngốc trợn trừng mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

Đến khi đôi mắt đã hết nhập nhèm mông lung, Hạ Mộc Ngôn lập tức đối diện với đôi mắt đen hàm chứa ý cười của anh. Lục Cẩn Phàm thấp giọng, chậm rãi nói: “Anh đi làm, tối nay đi luôn, không ghé qua Đại học T thăm em được, nhé?”

 

Khắp người Hạ Mộc Ngôn mỏi nhừ. Khi nhận ra anh cố ý đánh thức mình, cô nhíu mi, vờ như không thèm nghe lời thông báo sắp đi của anh. Hạ Mộc Ngôn làm mặt giận vì bị phá giấc ngủ: “Anh có cho người ta ngủ không vậy? Tối qua đã không cho em yên giấc, bây giờ, khó khăn lắm em mới được ngủ một chút thì lại bị anh hôn đến tỉnh. Anh phiền quá, mau trở về Hải Thành đi, để cho em ngủ. Sau này em không thèm ngủ với anh nữa…”