Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 478



Chương 478:

 

Lục Cẩn Phàm thấy cô đột nhiên nảy sinh ra ham muốn trả giá mà buồn cười: “Em đã từng mặc những chiếc áo phông chất lượng tốt hàng ngàn đồng, chẳng lẽ em tính mặc cái này thật à?”

 

“Cũng đâu phải là chưa từng mặc.” Hạ Mộc Ngôn nhỏ giọng nói thầm.

 

Bước chân Lục Cẩn Phàm khựng lại, anh cúi mắt nhìn cô: “Em vừa nói gì?”

 

“Em có nói gì đâu, chỗ này đông người, anh nghe lầm rồi.” Hạ Mộc Ngôn bỏ chiếc áo phông vào túi, sau đó lấy một cái bánh quy sô-cô-la ra cắn một cái, còn dư thì đưa tới bên miệng anh: “Này, anh ăn thử đi.”

 

Nhìn thấy ánh mắt rõ ràng không muốn ăn của Lục Cẩn Phàm, Hạ Mộc Ngôn tiếp tục đưa đến gần miệng anh: “Anh ăn một miếng đi.”

 

Đêm nay anh đã nhân nhượng hành động trẻ con của cô không biết bao nhiêu lần, lần này cũng không ngoài dự đoán, anh ăn hết nửa chiếc bánh còn lại.

 

“Thế nào? Ngon không?”

 

“Cũng được.”

 

Boss Lục nói cũng được tức là không quá khó ăn, có thể suy diễn là ăn ngon.

 

Dĩ nhiên Lục Cẩn Phàm biết lúc này cô đang đắc ý, thôi thì cứ để cô đắc ý đi. Lúc hai người ra khỏi chợ đêm đã là rất khuya. Chợ này rất dài, tuy lúc nãy Hạ Mộc Ngôn đã thay lễ phục và mặc quần áo thường ngày, nhưng chân vẫn mang đôi giày cao gót cùng tone với bộ lễ phục kia.

 

Lúc từ hội trường chạy ra, chân Hạ Mộc Ngôn đã đau rồi. Bây giờ cô lại còn đi bộ dọc chợ đêm dài thườn thượt, khiến chân đau đến mất cảm giác.

 

“Vừa rồi anh xuống máy bay là đi thẳng đến hội trường luôn sao? Anh không lái xe đến à?” Hạ Mộc Ngôn nhìn xe cộ ách tắc và đoàn người qua lại ở cuối chợ đêm. Hình như nơi này rất khó bắt taxi vì có quá nhiều người gọi xe.

 

“Anh không lái xe.”

 

“Vậy làm sao chúng ta về nhà?” Hạ Mộc Ngôn nhìn xe taxi lẫn trong biển người, gần như chẳng có chiếc nào trống.

 

Nơi này không phải là Đại học T mà chỉ là hội trường tại trung tâm thành phố được lựa chọn để tổ chức lễ kỷ niệm mà thôi. Nếu đi xe từ đây đến chung cư và Đại học T cũng phải mất nửa tiếng, nhưng nơi này lại chẳng thể gọi xe được.

 

“Quảng trường tại cổng chính hội trường không đông lắm, hẳn sẽ dễ bắt xe hơn.”

 

“Quảng trường ở cổng chính?” Hạ Mộc Ngôn quay đầu lại nhìn về phương hướng của hội trường. Nơi đó cách nơi này rất xa, vậy là cô lại phải đi vòng qua cổng chính lần nữa. Hạ Mộc Ngôn nhìn dãy đèn trên con phố dài, có cảm giác chân đau nhức dữ dội.

 

Lục Cẩn Phàm cúi đầu nhìn cô: “Em đau chân à?”

 

“Em vẫn ổn, giày này đi chung với lễ phục nên cao hơn giày cao gót bình thường một chút, chỉ là đi bộ có hơi bất tiện thôi.” Hạ Mộc Ngôn tùy ý đáp.

 

Anh cười nhẹ, nhìn vẻ mặt rõ ràng đau đến độ chẳng có can đảm đi tiếp nhưng chết vẫn sĩ diện của cô, cặp môi mỏng nhếch lên cười khẽ: “Em nói đau cũng chẳng ai cười nhạo em, cậy mạnh làm gì?”

 

“Không cậy mạnh thì em có thể làm gì? Cũng không thể ngủ ngoài đường được mà. Hơn nữa chung cư nằm ngay thành phố T, chẳng xa xôi mấy, không cần phải ngủ lại khách sạn quanh đây. Vả lại em không mang thẻ căn cước, không thuê khách sạn được.” Hạ Mộc Ngôn xách đống túi nhỏ lỉnh kỉnh trên tay, nhấc chân lên, cố gắng xoa bóp lòng bàn chân đau nhức: “Vả lại đã giờ này rồi, cho dù chúng ta gọi tài xế bên đây của anh thì chắc người ta cũng đã ngủ mất rồi. Thôi, dẹp chuyện gọi xe…”

 

Lời còn chưa nói hết, cô đột nhiên khựng lại, bởi vì bóng dáng cao ngất của anh đã ngồi xổm xuống trước mặt cô.

 

“Lên đi.”

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn người qua lại xung quanh, lại nhìn quảng trường ở cổng chính hội trường rất xa nơi này, rồi lại nhìn anh đang ngồi xổm trước mặt, nhất thời khóe môi dâng lên nụ cười ngọt ngào. Cô không nói lời nào đã nằm úp sấp lên lưng anh.

 

Lục Cẩn Phàm cõng cô, chân dài bước đều từng bước chậm rãi, vững vàng.

 

Hạ Mộc Ngôn vòng hai tay quanh cổ anh, dán mặt lên gáy anh: “Trước đây anh từng cõng người nào chưa?”

 

Giọng anh ẩn chứa ý cười: “Dĩ nhiên là chưa.”

 

“Vậy anh có từng cõng vị hôn thê ở Mỹ đó của anh chưa?”

 

“Chưa từng.”